Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 408 - An toàn trở về

Chương 408 - An toàn trở về

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 408: An toàn trở về

Trong lúc hai chị em đứng ngoài ban công trò chuyện thì Lạc Tuấn Bảo một mình khám phá khắp ngóc ngách căn biệt thự.

“Trời ơi chỗ này rộng quá, chắc không thể vẽ hết trong một tờ giấy mất.”

“Con không cần vẽ toàn cảnh, thử tưởng tượng nhé, ví dụ dì ngồi ở chỗ này nhìn ra hướng bể bơi, như vậy dì có thể lấy một phần bể bơi cùng căn phòng ở góc trong kia.”

Lạc Tuấn Bảo rối rắm: “Nhưng như thế thì bị thiếu mất phòng khách, không thể hiện được bố cục hai phòng một sảnh của toà biệt thự.”

Không biết nghe ở đâu mà cũng biết hai phòng một sảnh cơ đấy, Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng cười nghiêng ngả.

Từ Thiên Ngưng nổi hứng trêu chọc thằng con: “Không vẽ đủ thì con ghi ra, bốn chữ ‘hai phòng một Sảnh’, đảm bảo ai cũng đọc được.”

“Mẹ này…” Lạc Tuấn Bảo nhăn nhó.

Tuy nhiên khúc nhạc đệm ấy qua nhanh thôi bởi giờ phải đi chơi cái đã. Mà các cụ nói cấm sai, đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền có khác, cầm ưu đãi trong tay một cái là ba chị em đúng kiểu lên đời, thoả thích bung xoã hết nấc, khác hẳn cái dáng vẻ lom dom vừa tiêu vừa dòm của mấy hôm trước.

Sáng sớm Lạc Tuấn Bảo ào ra biển đón bình minh, đến tầm trưa chiều thì rút về hồ riêng tránh nắng, nói chung cả ngày nó thư thái ngâm mình dưới nước. Bơi chán chê thì leo lên bờ nằm sáng tác tranh. Một bộ dáng không thể hưởng thụ hơn.

Còn Đường Tư Kỳ thì chọn một hàng dừa râm mát cạnh bờ biển để dựng giá vẽ. Cô thích cái cảm giác bấm sâu mười đầu ngón chân vào trong cát, lắng tai nghe tiếng sóng biển du dương, cảm nhận làn gió mơn man vờn khẽ da thịt. Cô cứ miệt mài ngồi đó từ giờ này qua giờ nọ, dùng sắc màu rực rỡ tái hiện lại rất nhiều khung cảnh đặc sắc chỉ có ở Koh Sumai.

Không khí biển thoáng đãng cũng khơi dậy cảm hứng trong Từ Thiên Ngưng, chị muốn chế tác một bộ trang từ vỏ sò, chân trâu cùng ngọc bích. Trước ngày rời Koh Sumai, Từ Thiên Ngưng cũng kịp cho ra đời những phác thảo đầu tiên. Chỉ gửi cho khách hàng và nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình ngoài mong đợi. Mới chỉ là ý tưởng trên giấy vẽ, thậm chí bản mẫu còn chưa thành hình mà Từ Thiên Ngưng đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng hứa hẹn kỳ này về trả hàng mỏi tay cho xem.

Hai tuần sau, Đường Tư Kỳ cùng mẹ con Từ Thiên Ngưng đáp máy bay về nước, kết thúc chuyến du lịch kéo dài hơn một tháng tại Thái Lan.

Nếu được hỏi ai là người mừng nhất hẳn phải là bốn ông bà ở nhà. Vừa nghe tin con cháu về nước, hai bên gia đình liền xúm lại nấu một bàn tiệc linh đình hoành tráng.

Hơn một tháng này, tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng Đường Duệ Thanh vẫn luôn thấp thỏm không yên. Chú lo bọn nhỏ ở nước ngoài chơi có an toàn không, chứng sợ độ cao của con gái có chuyển biến gì chưa rồi lại lo tới việc xuất bản sách liệu có được thuận lợi suôn sẻ không.

Chỉ có duy nhất vấn đề tiền nong là giờ chú không cần phải lo nữa. Nó còn đi được chứng tỏ trong túi vẫn còn tiền nhưng đi lâu quá thì cha già ở nhà lại ra đứng vào trông. Tới lúc chú Đường sốt ruột quá định bốc điện thoại lên gọi thì bất ngờ nhận được điện của con gái thông báo đã về tới Hàng Châu chuẩn bị về nhà.

Đường Duệ Thanh vui mừng kích động nhưng chẳng thể chia sẻ cùng ai thế là lại lật đật chạy lên tầng phàn nàn với ông bạn già

“Lão Từ, đấy anh xem, cái bọn này lớn vậy rồi mà làm gì cũng không thông báo trước một tiếng, ai đời về tới Hàng Châu mới gọi điện, định chơi cái trò tập kích bất ngờ bốn lão già chúng ta hay gì? Mấy cái đứa này hư thật, đợi về đây tôi phải dạy bảo lại mới được.”

Từ Hiến từ đầu chí cuối chẳng nói chẳng rằng, chỉ rung đùi cười khà khà. Vì chú đã biết tin từ đêm qua rồi. Đêm qua, thằng cháu ngoại yêu quý đã gọi hẳn video về cho chú thông báo cụ thể lịch trình vậy nên không phải bốn lão già chúng ta bị tập kích mà chỉ có vợ chồng anh thôi, lão Đường à!

“Được rồi đừng bực nữa, bọn nhỏ về là mừng rồi. Thế tối tất cả lên nhà tôi ăn cơm đi. Xem nào, tôi sẽ làm tôm hùm đất xào cay, cá hầm cải chua và canh rong biển xương sườn.”

Vậy nên khi Đường Tư Kỳ và mẹ con Từ Thiên Ngưng kéo va li về tới, cả một bàn đồ ăn thịnh soạn đã được bày biện tươm tất. Hai nhà Từ gia và Đường gia cứ phải gọi là vui hơn tết, bọn nhỏ an toàn trở về còn mang theo rất nhiều quà bánh, hai bà mẹ có khăn lụa cùng son môi, hai ông bố thì có rượu tây để nhấm nháp. Ngoài ra còn rất nhiều đặc sản Thái Lan như xoài sấy, sầu riêng, mứt bánh các kiểu.

“Món cua ông ngoại làm ngon số 1, ăn đứt cà ri cua của Thái Lan!” Lạc Tuấn Bảo vẫn vậy, cái miệng nịnh ông ngoại dẻo quẹo không ai bằng.

Từ Hiến cười tít cả mắt mũi: “Ngon không, ngon thì ăn nhiều lên. Chà Tuấn Bảo nhà ta giỏi quá, cả cà ri cua của Thái Lan cũng biết, giỏi hơn ông ngoại luôn rồi.”

Đường Duệ Thanh tiếp lời: “Chứ sao nữa, ở nhà mình Tuấn Bảo là lợi hại nhất rồi, còn nhỏ tuổi mà đã được ngồi máy bay bay tận sang trời tây. Hai ông sống ngần này tuổi còn chưa biết nước ngoài ra làm sao đấy.”

Từ Hiến nhấp môi tí rượu cười khà khà: “Có đứa con gái giỏi giang như Tư Kỳ mà còn buồn chuyện chưa được xuất ngoại sao? Bảo nó dẫn anh chị đi mấy hồi. À Tư Kỳ này, nghe bảo chuyến du lịch Thái Lan lần này cũng được duyệt xuất bản hả? Tốt, tốt quá rồi. Thế tiếp theo con định đi nước nào?”

Từ lúc ngồi vào bàn tới giờ Đường Tư Kỳ chẳng nói được mấy câu, không phải vì mệt mà tại đồ ăn chú Từ làm ngon quá, cô mải ăn không ngừng miệng được. Đang gặm dở cái càng cua ngon lành thì bị điểm danh, Đường Tư Kỳ ngẩn ra mất mấy giây rồi mới đáp: “Dạ? Đi đâu ấy ạ, chắc cháu vẫn tiếp tục đi du lịch thôi nhưng tiếp theo đi đâu thì cháu vẫn chưa nghĩ tới.”

Lạc Tuấn Bảo hào hứng đề xuất: “Đi châu Âu đi dì, Châu Âu đẹp lắm.”

Đường Duệ Thanh vỗ đùi cười ha hả: “Tuấn Bảo giỏi quá trời rồi, cả Châu Âu mà cũng biết.”

Lạc Tuấn Bảo được khen càng hăng hái tợn: “Hay là đi châu Nam Cực cũng được.”

Đường Tư Kỳ: “….”

Thôi cho xin, châu Nam Cực lạnh lắm, không đi đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận