Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 209 - Kỹ năng dọn phòng

Chương 209 - Kỹ năng dọn phòng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 209: Kỹ năng dọn phòng

[ Với phương pháp thu dọn kiểu chống đối của bạn thì chưa đến hai ngày căn phòng sẽ lộn xộn trở lại. Mời người chơi suy nghĩ tìm ra phương thức hữu hiệu hơn, nâng cao kỹ năng dọn phòng. ]

Đường Tư Kỳ: “….”

Tìm cái con khỉ mốc! Giờ có sẵn mười ngàn câu chửi thề nè, muốn nghe không, hệ thống chết bằm!

Đường Tư Kỳ nhụt chí ngồi ở mép giường, định làm ván game lấy lại bình tĩnh thì đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cộc cộc, kèm theo đó là giọng nói của mẹ: “Tư Kỳ, ngủ chưa con?”

Đường Tư Kỳ đáp vọng ra: “Con chưa, cửa không khoá, mẹ vào đi.”

Lưa Anh mở cửa đi vào, liếc mắt thấy con gái đang ôm cái điện thoại, tức thì chép miệng mắng: “Lại game?”

Đường Tư Kỳ cũng không định chối: “Vâng, con chơi một ván thư giãn.”

Lưu Anh đưa mắt nhìn quanh một vòng: “Không tệ, cũng biết thu dọn phòng cơ đấy.”

Đáng lẽ thím đi nghỉ rồi, nhưng nghe phòng bên này cứ phát ra tiếng lịch kịch lục cục, Lưu Anh tò mò sang xem, không ngờ cô con gái rượu hôm nay còn biết dọn phòng cơ đấy. Thật là khiến người ta kinh ngạc.

Có ai không biết từ nhỏ tới lớn nó lười như hủi. Nếu không sa sả rát cổ nổ hầu thì còn lâu nó mới chịu cầm cái chổi quét nhà. Thế mà hôm nay vừa về đã chủ động dọn dẹp, không lẽ ngày mai mặt trời mọc đằng Tây?

Nhưng mà mới làm được tí đã lại chơi game, thử hỏi có ngứa mắt không chứ. Bình thường là thím đã sạc cho nó một trận rồi đấy, nhưng nhớ tới lời chồng dặn, thím đành nuốt bực vào trong, chỉ bỏ lại một câu rồi bước ra khỏi phòng.

“Đừng chơi muộn quá, ngủ sớm đi.”

“Vâng”

Đường Tư Kỳ lơ đễnh đáp, tay vẫn thoăn thoắt chọn nhân vật. Đến khi ngẩng đầu lên thì mẹ đã đóng cửa rời đi tự bao giờ.

Ô, chuyện lạ gì đây? Không mắng? Đi luôn à?

Vốn cho rằng mẹ sẽ lải nhải bài ca quen thuộc, nào là lớn đầu rồi mà suốt ngày chúi mũi vào game, không làm được cái tích sự gì cho đời, rồi không bằng con ông nọ, con bà kia, lấy chồng tử tế, kiếm việc đàng hoàng, vân vân và mây mây…

Đường Tư Kỳ đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe chửi. Vậy mà chẳng ngờ hôm nay chị mẹ không hề la mắng câu nào, chỉ dặn ngủ sớm rồi đi luôn.

Hiếm khi về nhà mà lỗ tai được yên tĩnh, Đường Tư Kỳ sung sướng nằm bò ra chiếc giường thân yêu, mời anh chủ Hero Gaming Hostel cùng chơi hai ván, rồi lại rủ chú em làm nghề dán màn hình điện thoại đấu hai ván nữa. Tổng cộng mới chơi bốn ván mà Đường Tư Kỳ đã thấy chán rồi, cô buông điện thoại, lật người nằm ngửa.

Kỹ năng dọn phòng là cái quỷ gì? Dọn nhà mà cũng cần kỹ năng à?

Bê y nguyên thắc mắc này lên Baidu, thật không ngờ Đường Tư Kỳ tìm được rất nhiều câu trả lời

“Trước khi bắt tay vào dọn dẹp nhất định phải phân loại đồ và quy hoạch xem chỗ nào để cái gì, chứ không chỉ đơn giản xếp đại cho gọn là được.”

“Sắp xếp đồ đạc theo nhóm, ví dụ vớ xếp vào một ngăn, nội y vào một ngăn, sách báo một hộc, thư từ lại một hộc khác nhau.”

“Hãy nhẩm đi nhẩm lại câu thần chú ‘không thương tiếc những món đồ không cần thiết’. Nếu một món đồ đã nằm đó vô dụng cả năm trời thì hãy thẳng tay vất đi, đừng để nó chiếm cứ không gian của những món đồ hữu ích khác.”

Wow, quá trời các bài báo khác nhau như “10 cách dọn nhà thông minh sạch sẽ”, “25 cách dọn nhà sạch sẽ thần tốc”, “8 quy tắc giúp dọn nhà vừa nhanh vừa sạch”, “thủ thuật và mẹo lau dọn nhà cửa cực nhàn”…., rồi còn có cả người trực tiếp quay video clip vừa dọn dẹp vừa hướng dẫn từng chút một.

Không xem không biết, đúng là có rất nhiều mẹo hay ho và thông minh. Đường Tư Kỳ lập tức lên mạng đặt mua hộp vải đựng đồ, túi treo chứa đồ, túi nhựa có khoá, hộp đựng đồ đa năng có nắp, thanh chia ngăn có thể điểu chỉnh kích thước…

Tủ quần áo của cô mặc dù rất to rất rộng nhưng là kiểu cổ lỗ sĩ từ thập niên hồi đó thế nên bố cục rất bất hợp lý. Quần áo chỉ có thể xếp chồng lên nhau, lúc lấy ra rất dễ đổ. Cứ gấp gọn gàng được mấy hôm là lại lộn tùng phèo hết cả lên. Chính vì vậy mà Đường Tư Kỳ lười, cứ nhét đại vào cho nhanh, đằng nào cũng lộn xộn mà, gấp chi cho mệt.

Ngăn kéo bàn học cũng gặp vấn đề tương tự mà cô thì có cái tính thích trữ đồ, mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh là toàn cất vào hộc bàn làm kỷ niệm. Rõ ràng lúc bỏ vào cô cũng cố gắng để ngay ngắn lắm, cơ mà kéo ra kéo vào một hồi là chúng đổ nhào lên nhau, xộc xệch hết cả.

Đặt đủ hết những món cần thiết, Đường Tư Kỳ cũng học chị trong clip, lấy vở ra viết viết vẽ vẽ, quy hoạch đàng hoàng khu nào để cái gì, xong xuôi đâu đó mới tắt đèn đi ngủ.

Cũng may đang ở Ôn Châu, thành phố nhỏ nên hàng hoá khá rẻ lại vận chuyển mau. Nhiều tiệm chuẩn bị hàng ngay trong đêm và sáng hôm sau Đường Tư Kỳ mở mắt ra đã thấy túi to túi nhỏ được giao tới tận nhà rồi.

“Sao vừa về mà đã mua gì lắm thế con?” Đường Duệ Thanh rất lấy làm khó hiểu.

Đường Tư Kỳ khom lưng kéo hết đồng đồ vào phòng mình, mỉm cười thần bí: “Mấy cái này hữu dụng lắm đó ba.”

Đường Duệ Thanh ngớ người, vậy là mình đoán sai không phải con nó hết tiền à? Chứ hết tiền thì lấy đâu ra mà mua sắm nhiều dữ vậy?

Nhưng mà con gái lớn có nhiều đồ dùng cá nhân cần thiết, nó mua này mua kia cũng là việc hết sức bình thường vậy nên Đường Duệ Thanh không đắn đo nhiều, chỉ đứng giữa nhà hỏi lớn: “Tư Kỳ, trưa nay con muốn ăn gì để ba…mua”

Thực tình chú rất muốn nói để ba làm, nhưng biết năng lực nấu nướng của mình có hạn, thôi thì ra ngoài mua coi bộ an toàn hơn.

“Con sao cũng được, ba ăn gì con ăn nấy”, Đường Tư Kỳ đang bận khui hàng kiểm hàng nên cũng chẳng rảnh quan tâm chuyện ăn uống. Ăn gì cũng được, ba sắp xếp là được.

Tối qua đã lên kế hoạch chi tiết rồi, giờ chỉ việc làm theo thôi.

Đầu tiên là viết nhãn cho từng ngăn kéo, gồm có “thuốc men”, “văn phòng phẩm”, “dụng cụ vẽ tranh”, “sổ ghi chép”, “đồ dùng cá nhân”…Sau đó lôi hết mọi thứ ra ngoài, phân loại và cất vào từng tủ theo đúng nhãn dán.

Đối với những ngăn chứa quá nhiều đồ nhỏ nhặt, lặt vặt thì Đường Tư Kỳ cũng đã chuẩn bị sẵn giải pháp, đó là những thanh chia có thể điều chỉnh kích thước, đảm bảo có kéo ra kéo vào bao nhiêu thì đồ đạc bên trong cũng sẽ không bị xáo trộn lộn xộn lên nữa.

Sắp xếp xong ngăn kéo bàn học và tủ sách, Đường Tư Kỳ hồi hộp nhìn thoáng qua Thanh Nhiệm Vụ

[ Tiến độ công việc: 49% ]

Phù, may quá có thay đổi, chứ nó vẫn dừng ở 30% chức cô cắn lưỡi tự tử quá!

Vậy là đi đúng hướng rồi, Đường Tư Kỳ hứng khởi tưng bừng, tiếp tục chuyển sang tủ quần áo.

Riêng khu này có thể liệt vào mức độ thảm hoạ được luôn, vì chỉ cần mở không cẩn thận sẽ bị núi quần áo đổ ập vào mặt như chơi.

Nếu Đường Tư Kỳ nhớ không lầm thì cô đã bỏ bẵng nó không thèm ngó ngàng suốt từ khi đậu đại học đến giờ. Chẳng thế mà bên trong vẫn còn nhét quá trời quần áo mặc từ thời cấp ba. Còn bên ngoài là đống đồ thời sinh viên, sau khi tốt nghiệp cô không mặc nữa nên đã đóng gói chuyển phát nhanh gửi về quê.

Ôi cái tủ quần áo chật ních, nhồi nhét đến đáng thương. Giờ moi ra mới thấy có quá trời món cô bỏ quên không mặc, thậm chí là quên luôn sự tồn tại của nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận