Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 415 - Cách làm sạch nghêu nhanh nhất

Chương 415 - Cách làm sạch nghêu nhanh nhất

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 415: Cách làm sạch nghêu nhanh nhất

Có bếp có nguyên liệu rồi, giờ bắt tay vào làm thôi. Bỏ đám tôm hồi sáng chị Trân mua ra rã đông, còn đống nghêu sò vừa bắt thì thả vào chậu nước muối loãng ngâm cho sạch.

Sở Hy Văn chắp hai tay sau đít đi qua đi lại rồi cầm chai tương ớt trên bàn lên khẽ lầm bầm thở dài: “nghêu sò tươi roi rói mà phải ăn với cái loại ớt này thật là phí của giời.”

Trải qua buổi bắt nghêu vừa rồi, Từ Trân có ấn tượng rất không tốt với Sở Hy Văn. Trong mắt chị Sở Hy Văn là cái dạng công tử ham ăn biếng làm, thích tránh nặng tìm nhẹ, còn thua cả hai đứa con gái Tiểu Kỳ và Tiểu Phàm. Thế nên tự nhiên một lời bình thường cũng thành chướng tai: “Đây là Sri Lanka không phải Trung Quốc, có thể tìm được cái loại gần giống đã là tốt lắm rồi, ở đó mà đòi hỏi! Có ai đi chơi xách theo gia vị không? Không đúng không, thế thì phải chắp vá thay thế bằng gia vị của người bản địa thôi chứ biết sao giờ, không lẽ nhịn ăn?!”

Sở Hy Văn lặng yên không đáp, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ.

Đường Tư Kỳ đứng nghe một lúc mới dè dặt hỏi: “Mọi người cần những loại nào?”

“Hoa tiêu hoa tiêu!” Tiểu Phàm hô to.

Vì là người Tứ Xuyên nên khẩu vị cô nàng thiên cay, nhất là đã xa nhà 20 ngày nên lại càng nhung nhớ mùi vị quê hương.

“Có thêm chút dầu vừng nữa càng tốt”, Sở Hy Văn đủng đỉnh bổ sung.

Từ Trân lắc đầu ngao ngán. Ở Sri Lanka mà còn đòi dầu vừng, quá ư là xa xỉ

“Chị cảm thấy chỉ cần chút hạt nêm gà đã là tốt lắm rồi, đáng tiếc một thứ đơn giản vậy cũng kiếm không ra càng đừng nói những cái khác.” Đường Tư Kỳ lặng lẽ lên lầu trở về phòng mình, thò tay vào không gian ba lô sờ soàng kiếm tìm

Hoa tiêu, ớt khô, dầu vừng, hạt nêm gà, nước cốt gà, bột ngọt, bột ớt, tiêu xay, ngũ vị hương…từng thứ từng thứ được lôi ra, nháy mắt đã được cả đống lớn. Đường Tư Kỳ tìm một cái bọc ni-lông bỏ hết vào rồi xách tòng teng xuống lầu.

“Mọi người xem có đủ không?”

“Ông trời của tôi ơi!” Từ Trân cả kinh đón lấy cái túi nặng trịch, mắt tròn mắt dẹt mở ra xem. Mọi người cũng lập tức xúm lại.

“Ôi vãi, nhiều thế? Chị xách qua đấy à?”

“Ủa mà xách kiểu gì? Thấy cái Vali của em cũng đâu to lắm đâu? Em để trong hành lý ký gửi hả?”

“Em bay của hãng nào? Phí ký gửi chắc đắt lắm phải không?”

Từ Trung Quốc đi Sri Lanka, tiết kiệm nhất là chọn các hãng hàng không giá rẻ. Dân du lịch tất nhiên đều ưu tiên phương án này tuy nhiên trong giá vé không bao gồm hành lý ký gửi, ai có nhu cầu phải bỏ tiền mua thêm. Và thường thì phần này khá đắt, nhiều khi còn cao hơn cả giá vé. Thế nên chẳng ai dại mà xách theo đồ đạc lỉnh kỉnh, chỉ trừ những Hoa Kiều qua đây sinh sống hoặc kinh doanh nhà hàng Trung Hoa mới phải đóng thùng đóng kiện để vận chuyển nguyên liệu cũng như gia vị đặc trưng qua.

“Vâng, em mua thêm hành lý, tại sợ ăn không quen đồ ăn thức uống bên này, nhưng mang cho có vậy thôi chứ em cũng không biết nấu cơm”, Đường Tư Kỳ nhún vai nói.

Sở Hy Văn hai mắt sáng như sao nâng niu từng gói gia vị rồi bất ngờ tuyên bố: “Đêm nay em đứng bếp.”

Từ Trân không dám tin vào tai mình: “Cậu nói gì cơ?”

Sở Hy Văn ngại ngùng gãi đầu: “Thật ra không nhiều người biết trước khi dấn thân vào giới giải trí em từng làm đầu bếp. Nghêu sò mua ngoài chợ về ngâm muối thì còn được chứ mới cào từ dưới biển lên phải ngâm ít nhất qua đêm. Đợi nó nhả hết cát chắc chúng ta cơm nước xong xuôi ngủ một giấc rồi. Nhưng chị yên tâm, em có cách.”

Thế mạnh của Từ Trân là kinh doanh buôn bán chứ không phải bếp núc. Mặc dù xuất thân là con gái miền biển thật đấy nhưng cũng không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp. Nếu Sở Hy Văn đã nói vậy thì cứ để cậu ấy thử xem sao.

“Được, thế cậu làm đi”, Từ Trân cởi tạp dề đưa cho Sở Hy Văn.

Sở Hy Văn nhìn thoáng qua rồi vội rụt về: “Thôi, em không cần cái này. Với lại lúc em làm mọi người đừng quay phim chụp ảnh.”

Anh Quang sốt ruột gõ cho hai cái lên trán: “Nói nhiều quá, làm nhanh lên nhóc!”

Sở Hy Văn vuốt vuốt lại mái tóc cho gọn gàng nghiêm chỉnh, rửa sạch hai tay rồi mới bắt đầu xử lý xô nghêu sò.

Theo cậu giới thiệu thì đây chính là phương pháp làm sạch cát nhanh nhất.

Đầu tiên, cậu đổ hết nước muối đi, thay bằng nước sạch, rót vào chút dầu vừng, dùng đũa khuấy theo chiều kim đồng hồ. Khoảng ba tới năm phút sau, thùng nước trở nên đục ngầu.

Chị Trân cầm thử một con nghêu lên kiểm tra, gật gù khen ngợi: “Ồ, cũng sạch phết rồi này, coi bộ không phải chỉ được mỗi cái mã, cũng có tài ra phết.”

Tiếp theo, Sở Hy Văn bắc một nồi nước lên bếp, không đợi sôi sùng sục mà chỉ hơi lăn tăn là đổ nghêu vào, khuấy nhanh tay. Mặc dù nước không chuyển đục như ban nãy nhưng vẫn nhìn thấy rõ có cát nổi lên rồi chìm xuống đáy nồi.

“Được rồi, ai tắt bếp giúp em với” Sở Hy Văn trút toàn bộ ra một cái rổ to, xả dưới vòi nước lạnh rồi vớt lên để ráo.

Sau đó, cậu làm nóng chảo, đổ dầu, phi thơm hành gừng tỏi, tiếp đến là tương hột, ớt khô, hoa tiêu, hạt nêm và cuối cùng là trút toàn bộ rổ nghêu sò vào, mở lửa lớn nhất, xào nhanh và đều tay.

Mọi người đứng xung quanh chỉ biết trố mắt ra nhìn, không ai nói được một lời nào. Tiểu Phàm ngứa tay ngứa chân rất muốn mở điện thoại lên quay lại nhưng nhớ tới lời dặn của Sở Hy Văn nên đành ngậm ngùi nhịn xuống.

Một đĩa nghêu xào cay vừa thơm vừa đẹp y như trong nhà hàng nhanh chóng được bưng lên. Sở Hy Văn xấu hổ cười nói: “Lâu rồi mới làm lại nên có chút cứng tay, hy vọng mọi người không chê.”

Tất cả mọi người vẫn đứng yên bất động, hiển nhiên là không thể tin người vừa biểu diễn màn lắc chảo đầy điệu nghệ ban nãy lại chính là cái chàng công tử đẹp trai vô dụng trong mắt bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận