Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 70 - Nhiệm vụ bí mật

Chương 70 - Nhiệm vụ bí mật

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 70: Nhiệm vụ bí mật

Lời khước từ thẳng thừng cùng nụ cười mang theo vài phần xa cách khiến không khí trong phòng tức khắc trùng hẳn xuống.

Đường Tư Kỳ xấu hổ vô cùng, đang không biết phải xử trí sao thì di động bỗng nhiên vang lên. Là chị Từ Thiên Ngưng gọi video call tới. Đường Tư Kỳ vội vàng ấn nghe, gương mặt bánh bao phúng phính của Lạc Tuấn Bảo xuất hiện trên màn hình.

Dùng cặp mắt săm soi của ông cụ non, Lạc Tuấn Bảo vừa nghiêm túc quan sát khắp nơi vừa hỏi: “Đường Tư Kỳ, dì đang ở chỗ nào thế?”

Đột nhiên có giọng con nít líu la líu lo khiến cả nàng béo lẫn nàng tóc ngắn đều tò mò quay sang.

Còn Đường Tư Kỳ thì cười toe cười toét vì được gặp thằng cháu đáng yêu, chỉ có điều cô vẫn ý thức đè thấp thanh âm nhằm giảm cảm giác tồn tại: “Dì đang ở Hàng Châu, mới vừa nhận phòng Hostel, à ý là một dạng khách sạn nhưng không xịn bằng.”

Vừa nghe thấy vậy, Lạc Tuấn Bảo đã trề môi phụng phịu: “Thế là tối nay dì không về à?”

Đường Tư Kỳ cười: “Dì còn ở Hàng Châu chơi mấy ngày nữa. Con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ nha, chờ dì về sẽ dẫn hai mẹ con đi ăn lẩu Haidilao.”

Không cần biết ăn gì, chỉ cần nghe tới đi ăn hàng là hai mắt Lạc Tuấn Bảo vụt sáng như sao. Cu cậu cười hí hí thể hiện vẻ chờ mong.

Rồi sau đó lại ngó nghiêng ra phía sau Đường Tư Kỳ, tò mò thắc mắc: “Ủa, sao giường chỗ đó nom lạ quá vậy?”

Đường Tư Kỳ quay camera, chỉ chỉ lên phía trên đầu: “Cái này không giống giường ở nhà mình, đây là dạng giường tầng, giống trong ký túc xá vậy đó. Dì nằm tầng dưới, bên trên còn một người nữa.”

Đoạn thấy hai nàng cùng phòng đang ra sức vẫy tay ra hiệu muốn được trò chuyện cùng Lạc Tuấn Bảo, Đường Tư Kỳ liền xoay màn hình ra sau, mỉm cười giới thiệu: “Tuấn Bảo, đây là bạn cùng phòng với dì. Hai chị muốn làm quen với con, con chào các chị đi.”

Không ngờ trong phòng còn có người khác, đã vậy lại là hai chị gái xinh đẹp nữa chứ, nhóc Tuấn Bảo xấu hổ đỏ bừng mặt, bẽn lẽn cất lời chào: “Em chào hai chị ạ.”

Nháy mắt, nàng béo đã bị cái sự đáng yêu này bắt cóc: “Ôi đáng yêu quá vậy, bạn nhỏ này là em trai cậu hả?”

Đường Tư Kỳ vội đính chính: “Không, không phải em trai, là con của chị bạn thân mình.”

Nàng béo không hề che giấu sự yêu thích: “Đáng yêu chết mất, muốn véo cái cặp má bánh bao kia quá đi.”

Được chị gái khen, Lạc Tuấn Bảo càng ngượng ngùng tợn, cu cậu vội vội vàng vàng chúc Đường Tư Kỳ ngủ ngon rồi tắt phụt màn hình.

Buổi tối, Lạc Tuấn Bảo ngồi vào bàn học, mở sổ nhật ký hí hoáy viết: “Hôm nay Đường Tư Kỳ đi Hàng Châu chơi, ngủ tại ký túc xá nữ. Đường Tư Kỳ hứa khi nào về sẽ mời mình và mẹ đi ăn….”

Đoạn này hơi tắc nhẹ, cu cậu đành phải dừng bút, cầu cứu mẹ: “Mẹ ơi, nãy Đường Tư Kỳ nói lẩu Hải Đề Lao, là Lao trong Lao gì hả mẹ?”

“Chữ “lao -捞” trong vớt cá, mò cá đó con”, Từ Thiên Ngưng vừa rửa bát vừa ôn tồn giải thích.

Nhìn con trai ngồi ngay ngắn trên bàn học, nghiêm chỉnh viết chữ, Từ Thiên Ngưng vừa mừng lại vừa lo.

Mừng vì con ngoan ngoãn, tự giác nhưng lo là con quá hiểu chuyện. Mới học mẫu giáo mà đã biết rất nhiều mặt chữ, tối nào ăn cơm xong cũng tự ngồi vào bàn tập viết, luyện vẽ, chẳng cần mẹ nhắc nhở.

Cô giáo ở trường cũng từng đề cập với Từ Thiên Ngưng về tài năng hội hoạ thiên bẩm của Lạc Tuấn Bảo, kiến nghị chị cho con ghi danh vào lớp năng khiếu.

Chỉ có điều học phí lớp năng khiếu quá cao, tận vài ngàn lận, vượt quá khả năng của Từ Thiên Ngưng thành ra chị đành ngậm ngùi từ chối, mặc dù rất tiếc cho con.

Nhưng nghĩ theo một hướng tích cực thì bây giờ con còn nhỏ, cứ để con phát triển tự nhiên, vừa học vừa chơi cùng các bạn đồng trang lứa. Chứ ép vào lớp năng khiếu rồi sáng luyện chiều luyện, áp lực thi cử cũng tội nghiệp thằng bé. Chị không cần con tài giỏi, chỉ cần con vui khoẻ là mừng lắm rồi.

Ở đầu cầu Hàng Châu, sau khi cuộc điện thoại với nhóc Tuấn Bảo kết thúc, không khí trong phòng lại rôm rả trở lại.

Nàng tóc ngắn hào hứng nói: “À mà cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì đi ăn cùng bọn mình đi, vừa ăn vừa nói chuyện tiếp.”

Nghe tới ăn, nàng béo hưng phấn ngay: “Đi đi, vừa lúc mình cũng đang đói. Gần đây có quán nào ngon nhỉ, mọi người có ai biết không?”

Nàng tóc ngắn đáp: “Mình biết có một quán cơm được lắm, đồ ăn ngon, giá cả hợp lý mà khẩu phần lại nhiều…chỉ có điều giờ ra đó khả năng cao là phải xếp hàng.”

Nàng béo giục rối rít: “Thế còn chần chờ gì nữa, mau đi thôi. À, người đẹp mới tới, cậu đi cùng bọn mình luôn chứ? Ba người mua chung sẽ ăn được nhiều món hơn, hehehe…”

Cô bạn vừa cười hềnh hệch vừa ra sức lôi kéo khiến Đường Tư Kỳ có chút hoảng, theo bản năng lắc lấy lắc để: “Các cậu đi đi, mình…mình không đói…”

Mời vừa gặp mặt chưa tới một tiếng đồng hồ, làm sao cô dám ngồi ăn uống cùng bọn họ cơ chứ.

Tóm lại, cứ cự tuyệt trước đã.

Thấy vậy, nàng béo định tiếp tục nài nỉ, nhưng nàng tóc ngắn phảng phất đoán được cái gì đó nên liền đánh mắt ra hiệu cản cô bạn rồi cười nói: “Vậy được, thế cậu nghỉ ngơi đi, bọn mình ra ngoài nhé.”

Nàng béo ồ lên một tiếng đầy tiếc nuối, tuy vậy cũng không nói năng gì thêm, ục ịch leo xuống giường, xỏ dép rồi đi ra khỏi cửa.

Lúc này, nhóc bút chì đứng trong hệ thống quan sát cũng đang tiếc hùi hụi. Nếu cô chủ cứ ngại ngùng tránh né thế này thì sẽ bỏ lỡ nhiều niềm vui lắm.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên có thông báo mới

[ Kích hoạt nhiệm vụ rương bảo vật. Yêu cầu: người chơi vượt lên rào cản tâm lý, đi ăn cùng hai cô bạn cùng phòng. Phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ: 1 rương bảo vật màu bạc.]

Cùng với đó là hình ảnh rương bảo vật 3D xuất hiện lơ lửng trong không gian, ngay trước mắt nhóc bút chì.

Màu bạc lấp la lấp lánh chứng tỏ giá trị không hề nhỏ tí nào.

Chẳng những vậy, nhóc còn được cấp quyền xem trước nữa chứ.

Nhóc bút chì cố kìm nén sự hưng phấn, duỗi tay mở nắp rương nhìn thoáng qua giây lát rồi lập tức đóng chặt lại. Sau đó bay thẳng tới bên bàn phím, gấp rút phiên dịch lại thông báo hồi nãy

[ Chúc mừng người chơi, nhiệm vụ rương bảo vật đã được kích hoạt. Giờ người chơi chỉ cần đi ăn với hai cô bạn cùng phòng là sẽ lập tức nhận được một rương bảo vật ngẫu nhiên. Nhanh lên nào!]

Thông báo đến quá đột ngột khiến Đường Tư Kỳ có chút ngỡ ngàng. Nhiệm vụ rương bảo vật là cái gì cơ?

Hơn nữa, hệ thống khuyến khích mình đi ăn cơm với bạn cùng phòng?

Thấy cô chủ cứ ngồi đần ra, chẳng chịu nhúc nhích, nhóc bút chị cũng đại khái hiểu ra vấn đề nên bèn vội giải thích:

[ Đây là nhiệm vụ bí mật. Những món đồ trong rương vô cùng quý giá và rất có ích cho bạn. Đảm bảo nếu lỡ mất lần này, bạn sẽ rất khó để đạt được.]

Nhiệm vụ bí mật?

Đường Tư Kỳ nhướng cao khoé mắt, hứng thú bừng bừng. Đối với một game thủ chuyên nghiệp như Đường Tư Kỳ thì hơn ai hết cô thừa hiểu bốn chữ này có ý nghĩa gì. Nếu đã nói nhiệm vụ bí mật thì khả năng là rất khó, có nhiều tình huống bất ngờ và thử thách nhưng phần thưởng sẽ không bao giờ khiến người chơi thất vọng.

Thế nên Đường Tư Kỳ không chút do dự, lập tức phi ngay ra khỏi phòng, vắt giò chạy.

Cũng may hai cô bạn chưa đi xa nên vẫn đuổi kịp.

Đường Tư Kỳ gãi đầu cười quê: “Ngại quá, nhưng mình có thể đi cùng hai cậu được không? Tại mình cũng đói bụng rồi…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận