Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 246 - Tuấn Bảo mời khách

Chương 246 - Tuấn Bảo mời khách

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 246: Tuấn Bảo mời khách

Nhận được điện thoại của Đường Tư Kỳ, Từ Thiên Ngưng tức tốc xin nghỉ học cho Tuấn Bảo rồi cùng ba mẹ bắt xe ra địa chỉ Tư Kỳ gửi, một nhà hàng nằm ngay gần sân bay Phố Đông.

Biết tin Đường Tư Kỳ về đến Thượng Hải mà không thèm về nhà, Lạc Tuấn Bảo giận điên, cái miệng nhỏ trề ra cả thước, báo hại Từ Thiên Ngưng phải dỗ hết nước hết cái: “Con thử nghĩ mà xem, giờ ông bà ngoại vẫn còn ở đây, nếu thêm dì Tư Kỳ nữa thì chẳng phải không đủ chỗ ngủ sao?”

Lạc Tuấn Bảo dẩu mỏ hờn dỗi: “Con có thể trải chăn ngủ ở dưới đất phòng khách, dì Tư Kỳ ngủ trong phòng với mẹ là được rồi.”

Đến nước này thì Từ Thiên Ngưng cũng không còn định khuyên nhủ dỗ dành nữa mà chốt vấn đề luôn: “Dì con phải tới Lạc Dương công tác, hiện giờ công việc của dì rất bận bịu. Không được phép mè nheo.”

Lạc Tuấn Bảo vẫn cố hỏi tới cùng: “Thế sau khi xong việc ở Lạc Dương dì có về Thượng Hải không?”

“Có chứ, chắc chắn dì sẽ về chứ.”

“Vầngggggg….” Lạc Tuấn Bảo kéo dài giọng buồn phiền.

Trước kia không ra khỏi cửa, hiện tại không trở về nhà, thiệt tình…

Đường Tư Kỳ chọn một nhà hàng cách sân bay khá gần, tương đối hoành tráng, một phần ăn cho năm người có giá gốc là 499 nhân dân tệ. Nhưng Đường Tư Kỳ là ai chứ, app Review ẩm thực cô đã leo lên cấp 7 rồi đấy, thế nên phần ăn này nghiễm nhiên được chiết khấu 32%, chỉ phải trả 340 đồng.

Hồi ở Hàng Châu với Cơm Cháy và Cam Cam, cô mới chỉ đạt cấp 5 nên mức chiết khấu có 25%. Trải qua mấy tháng nỗ lực, tài khoản của cô đã thăng lên cấp 7. Thứ hạng cao tương đương tỷ lệ phần trăm chiết khấu cũng cao hơn.

Tất nhiên số tiền giảm không đáng bao nhiêu, chỉ 150 đồng, nhưng như vậy cũng đủ khiến Đường Tư Kỳ thoả mãn rồi.

Ai dè vừa gặp mặt chưa kịp chào hỏi, Từ Thiên Ngưng đã rào ngay: “Tư Kỳ, bữa này chị mời.”

Đường Tư Kỳ lắc đầu bật cười: “Trời ơi, đừng có tranh với em mà chị iu. Đột ngột bắt mọi người tới tận đây mà không báo trước tiếng nào là em đã ngại lắm rồi. Giờ không cho em mời nữa là em áy náy chết.”

Tư Thiên Ngưng nghiêm mặt nói: “Không được. Trước đó em đã giúp chị rất nhiều, khoá học vẽ của Tuấn Bảo cũng là nhờ em mới tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Bữa này chị nên mời mới phải.”

Lạc Tuấn Bảo lũn cũn đi tới: “Mẹ với dì đừng giành nữa, để con. Con tích cóp được rất nhiều tiền tiêu vặt, hôm nay đều lấy ra hết để mời mọi người. Dì Tư Kỳ giúp con tìm lớp học vẽ, mẹ mỗi tuần đều phải đưa đón con tới trường, ông bà ngoại trong thời gian này cũng đã chăm sóc con rất vất vả. Thế nên bữa cơm này con mời là đúng nhất, không ai được giành với con đâu đấy.”

Đường Tư Kỳ và Từ Thiên Ngưng trố mắt đầy kinh ngạc. Không ai nghĩ nhóc con Tuấn Bảo lại có thể nói ra những lời như vậy.

Chỉ có Từ Hiến là bật cười ha hả: “Giỏi, giỏi lắm, không hổ là cháu ngoại yêu của ông. Hôm nay Tuấn Bảo mời khách, chúng ta đi theo hưởng ké hào quang của Tuấn Bảo.”

Đường Tư Kỳ ghé tai Tuấn Bảo thì thầm: “Con đem theo bao nhiêu tiền thế?”

“500! có bao nhiêu là con mang theo hết!”

Tuy nhiên nhìn cách bài trí của nhà hàng, giọng cu cậu đột nhiên nhỏ dần đầy hoang mang: “Không…không đủ sao?”

Từ Hiến đứng bên cạnh sảng khoái tuyên bố: “Không đủ thì ông ngoại bù, sau này lại tiết kiệm rồi trả ông sau.”

Lạc Tuấn Bảo toét miệng cười: “Ông ngoại là số 1.”

Từ Hiến cười khà khà xoa đầu thằng cháu ngoại. Chả hiểu sao nhìn thấy ánh mắt cưng chiều sủng nịnh không chút che dấu của chú Từ, Đường Tư Kỳ bỗng thở phào một hơi.

May quá!

Thì cũng vì trước đây cô luôn lo lắng chị Thiên Ngưng quá vất vả khi một mình vừa phải chăm con vừa phải tất bật kiếm sống. Nhưng giờ thì tốt quá, ông bà ngoại đã chịu lên phụ giúp đỡ đần. Có ông bà bên cạnh là yên tâm nhất rồi. Hơn nữa xem ra mọi mâu thuẫn dường như đều được hoá giải, cha mẹ con cái hoà hợp vui vầy.

Có lẽ đây cũng là điều tất cả mọi người cùng mong muốn, chả thế mà các cụ ngày xưa mới đúc kết thành câu ca dao

“Gia đình trên thuận dưới hoà,

Quý hơn tiền của ngọc ngà muôn xe.”

Đồ ăn được dọn lên, Lạc Tuấn Bảo lấy điện thoại của mẹ chụp hình trước rồi mới động đũa, thuần thục như một thói quen.

Chẳng những vậy cu cậu còn tiện tay gửi qua cho Đường Tư Kỳ.

Từ Hiến khó hiểu hỏi: “Tuấn Bảo thích chụp ảnh từ bao giờ vậy?”

Lạc Tuấn Bảo liền đáp: “Ông ngoại không biết đâu, cô giáo con dạy linh cảm hội hoạ xuất phát từ những sinh hoạt thường nhật. Bất cứ những gì mắt chúng ta nhìn thấy, từ phong cảnh, đồ ăn cho tới con người, đều có thể vẽ lại được.”

Đường Tư Kỳ cười hì hì: “Cảm ơn Tuấn Bảo đã chia sẻ nha, dì khỏi cần phải chụp nữa.”

Từ Hiến gật gù cảm khái: “Giờ hai đứa cứ như bạn đồng nghiệp ấy nhỉ, giống nhau đến từng hành động.”

La Tuệ Quân thì hết lời khen ngợi Đường Tư Kỳ:

“Giống được như dì Tư Kỳ nó thì tốt quá. Tư Kỳ nhà chúng ta vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Có thể dựa vào vẽ tranh để kiếm tiền, còn biết dẫn ba mẹ đi du lịch hưởng thụ. Con không biết đó thôi, mẹ con bây giờ cứ một câu Tư Kỳ hiếu thuận, hai câu Tư Kỳ ngoan ngoãn. Rồi đăng rất nhiều hình đi chơi lên vòng tròn bạn bè nữa, khiến tụi dì hâm mộ chạy theo không kịp.”

Lạc Tuấn Bảo ngồi kế bên, kéo tay bà ngoại lắc lắc: “Đợi con lớn lên con cũng sẽ vẽ tranh kiếm tiền đưa bà ngoại đi du lịch.”

Nói đoạn cu cậu lại níu lấy ông ngoại ngồi bên trái: “Cả ông ngoại nữa. Con cũng sẽ dẫn ông ngoại đi khắp nơi luôn.”

Nhóc con quá hiểu chuyện cộng thêm cái miệng ngọt như mía lùi, nói câu nào là như rót mật vào tai câu ấy, dỗ cho Từ Hiến và La Tuệ Quân sướng tít trời mây.

Một bữa cơm vừa ngon lại vừa vui, mọi người ai cũng no nê thoả mãn.

Đến lúc tính tiền, bởi vì Đường Tư Kỳ dùng khuyến mại trên App review nên cũng phải thanh toán qua App. Lạc Tuấn Bảo cứ nằng nặc phải trả cho bằng được thành ra Đường Tư Kỳ cũng đành giả vờ nhận rồi đếm đại đếm bừa mượn lý do thối tiền lẻ để trả lại cho thằng bé.

“Cám ơn Tuấn Bảo đã bao dì nha. Đợi lần sau về dì sẽ lại dẫn con đi ăn ngon tiếp.”

“Chốt cà rốt ạ” Lạc Tuấn Bảo híp mắt cười sung sướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận