Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 58 - Tiểu Kỳ du ngoạn Ôn Châu

Chương 58 - Tiểu Kỳ du ngoạn Ôn Châu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 58: Tiểu Kỳ du ngoạn Ôn Châu

Và thế là Đường Tư Kỳ bắt đầu dẫn dắt đàn em đi chiến đấu. Mặc dù ông thần này đánh gà thật nhưng đã hứa với nó rồi, đâu thể nuốt lời.

Bên ngoài khí thế tưng bừng bao nhiêu thì trong hệ thống, nhóc bút chì tiu nghỉu bấy nhiêu.

Nhóc ngửa cổ than trời, cứ vầy đi xuống rồi cửa nẻo, giường nệm của nhóc sẽ đi về đâu? Chẳng những thế, nhóc còn muốn trồng một vườn hoa trước nhà nữa, thậm chí cây gì đặt ở vị trí nào cũng đã nghĩ xong hết rồi…

Nhưng nhìn cái biểu hiện cà lơ phất phơ của cô chủ thì có lẽ mọi ước mơ của nhóc chỉ là viển vông mà thôi!

Không được, tuyệt đối không được! Nhóc bút chì nôn nóng cau chặt mặt, ở trong phòng đi tới đi lui tính kế.

Bất chợt, nhóc khựng bước, nhìn lên ô vuông ở góc trái màn hình, nơi biểu thị thời gian sống của Đường Tư Kỳ.

Ồ, còn lại những 193 giờ đồng hồ, tương đương với 8 ngày lận!

Thời gian nhiều như vậy chẳng trách cô chủ đủng đỉnh. Đừng nói đi đâu xa xôi, có mà địa điểm ngay gần nhà cũng ngại, chẳng muốn xỏ dép đi ấy chứ.

Nhóc bút chì cầm lấy con chuột, tập trung bôi bôi xoá xoá, tô tô sửa sửa.

Hắc hắc, như này không phải là được rồi sao!

Đường Tư Kỳ chẳng hề hay biết gì, điên cuồng bắn game suốt một buổi trưa. Tới tận khi mệt rã rời mới chịu buông máy, chuẩn bị ngủ một giấc.

Theo thói quen, cô thuận tay mở ứng dụng Lữ Hành, chẳng ngờ lại phát hiện có thông báo mới

[ Chú ý! Chú ý! : Sau khi nâng cấp, toàn bộ dữ liệu trong hệ thống đã được làm mới, thọ mệnh của bạn cũng có sự thay đổi. Mời kiểm tra! ]

Đường Tư Kỳ lia mắt lên góc trái điện thoại. Gần như ngay tức khắc, cô ngồi bật dậy như cái lò xo.

Tại sao lại thế này, tại sao sinh mệnh của cô chỉ còn lại có 89 giờ đồng hồ???

Rõ ràng trước khi thăng cấp, còn gần hai trăm giờ cơ mà, sao đột nhiên lại thiếu nhiều thế? Ủa ủa, alo ??

“Không đúng, tuyệt đối không đúng, làm gì có chuyện tự dưng bay mất trăm giờ đồng hồ, chắc chắn hệ thống xảy ra lỗi rồi!” Đường Tư Kỳ luống cuống mở to hai mắt. Mặc dù cô lười biếng thật đấy, nhưng cô vẫn ham sống lắm, chưa muốn chết đâu!!!

Ở một nơi nào đó bên trong hệ thống, nhóc bút chì đang giật mình đánh thót. Chẳng ngờ cô chủ nhỏ ngày thường lơ ma lơ mơ ấy vậy mà lại nhớ rõ chi tiết nhỏ xíu này.

Đã nói dối thì không thể để lòi đuôi được, nhóc bút chì vừa suy nghĩ vừa gõ phím. Song vì là lần đầu tiên nên chưa có kinh nghiệm, nhóc cuống quá, nghĩ sao gõ đại

[ Thì bởi trong lúc hệ thống thăng cấp, bạn quá lười vận động nên phải tiến hành đánh giá lại lần nữa.]

Đường Tư Kỳ: “…..”

Rõ ràng trong khoảng thời gian này cô cực kỳ chăm chỉ luôn. Này nhé, ngày nào cũng đi sớm về muộn, tăng ca đến đêm, chẳng những vậy còn thể dục thể thao đều đặn. Trong vòng hai mươi ngày qua, có một số ngày cô đạt được hạng nhất trong bảng thành tích vận động luôn đấy!

Vậy mà bảo lười, lười là lười thế quái nào???

Đường Tư Kỳ nóng mặt chất vấn: “Đánh giá dựa trên những tiêu chuẩn gì?”

Chết cha, nhóc bút chì chột dạ đánh thót: [ Xin lỗi, cái này là thông tin bảo mật, không thể tuỳ tiện tiết lộ.]

Nói vậy thì chịu rồi, Đường Tư Kỳ giận điên, nằm vật ra giường chán nản chấp nhận số phận. 89 tiếng tức là còn khoảng hơn ba ngày. Thôi cũng được, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi đã, ngày mai lại tiếp tục công cuộc Check-in.

Sắp xếp ổn thoả, song Đường Tư Kỳ vẫn lo lắng khôn nguôi. Cô lại lật đật nhổm dậy, mở điện thoại kiểm tra kỹ càng một lần nữa.

Và, cô đã phát hiện ra điểm bất thường

“Ủa, sao chỗ này lạ quá vậy ta. Tự nhiên lại mờ hơn hẳn những chỗ khác?”

Thân là một hoạ sĩ, đồng thời cũng thường xuyên sử dụng phần mền chỉnh sửa Photoshop cho nên Đường Tư Kỳ khá là nhạy bén với màu sắc. Hơn nữa, chỗ này chỉnh rất vụng, chứng tỏ đối phương khá non tay, đâu thể dễ dàng qua mắt cô.

Tức khắc, lòng hoài nghi dấy lên. Tuy vậy, Đường Tư Kỳ chưa kịp phản ứng thì hệ thống đã bắn ra thông báo khác

[ Đây là thiết kế của giao diện mới ] - Nhóc bút chì căng da đầu bốc phét.

Một lời giải thích không thể khiên cưỡng hơn, Đường Tư Kỳ bất lực toàn tập.

Nãy giờ chơi game đấu trí đấu dũng cũng mệt não rồi, Đường Tư Kỳ chẳng còn hơi sức đâu đôi co với cái hệ thống chuyên quyền này nữa. Cô trở mình, nặng nề khép mi, chìm vào giấc ngủ.

Thấy cô chủ đã thở đều, nhóc bút chì mới len lén lau mồ hôi, thở phào một hơi: “Thiếu chút là bại lộ rồi, may quá may!”

Cẩn thận hơn, nhóc còn chắp tay trước ngực, lẩm nhẩm khấn vái: “A Di Đà Phật, tất cả cũng vì muốn khuyến khích cô chủ sống tích cực và năng động hơn thôi. Vậy nên đây là lời nói dối thiện chí, ngàn vạn lần đừng khấu trừ phần thưởng của con…”

Và rồi có vẻ không cam tâm, nhóc lại chắp tay sau đít, ngó nghiêng trước màn hình điện tử, khó hiểu thắc mắc: “Photoshop nghệ như này làm gì phát hiện ra. Chắc là đoán mò thôi!”

Để vỗ về cho cái tâm trạng bồn chồn bất an của mình, nhóc đã không ngại mặt dày, tự lừa mình dối người như thế…

Ngày hôm sau, Từ Thiên Ngưng có việc phải ra ngoài nên nhờ Đường Tư Kỳ giữ giúp Tuấn Bảo một buổi.

Dĩ nhiên, Đường Tư Kỳ chẳng ngại, thậm chí còn hào hứng rủ thằng cháu đi chơi ấy chứ. Đáng tiếc, Tuấn Bảo chưa làm xong bài tập vẽ nên không yên tâm đi chơi. Và thế là hai dì cháu, người trong phòng ngủ, người ngoài phòng khách, vùi đầu vẽ tranh, chẳng ai làm phiền ai.

Trong khoảng thời gian tham gia hợp tác tại công ty Thiên Đường, ngoài những lúc thiết kế Vườn nấm cổ tích, Đường Tư Kỳ cũng tranh thủ phác hoạ sơ vài bức vẽ trong chủ đề “Tiểu Kỳ du ngoạn Ôn Châu”

Đương nhiên lúc ấy bận rộn, cô đâu có nhiều thời gian, nên mới chỉ dừng lại ở bước vẽ chì, còn chưa kịp tô màu nữa.

Hôm nay tranh thủ rảnh rỗi, cô lôi ra tô màu hoàn thiện luôn.

Đến bức “Thế giới băng tuyết”, nhìn hai cô gái mang hình tượng của chính mình và Hứa Vi ôm nhau ngã kềnh trên nền băng trắng xoá, Đường Tư Kỳ không nhịn được, bật cười như nắc nẻ. Biết bao kỷ niệm vui vẻ ùa về khiến tâm hồn cô hoạ sĩ thả trôi, chẳng để ý cánh cửa phía sau bật mở, thằng cháu lò dò đi vào tự bao giờ.

Lạc Tuấn Bảo đã vẽ xong rồi, vì đói bụng quá nên tính vào giục bà dì đi ăn cơm. Ai dè dì mình lại tập trung quá, bỏ quên luôn thằng cháu.

May thay Lạc Tuấn Bảo cũng đam mê hội hoạ, thế nên cu cậu chẳng lấy làm phiền, trực tiếp phi lên mép giường, yên lặng ngồi xem dì sáng tác nghệ thuật.

Vẽ tranh trên máy tính rất thuận tiện, nếu có chỗ nào vẽ sai hay không ưng ý chỉ cần nhấn tổ hợp phím Ctrl + Z là biến mất liền luôn. Hoặc việc lựa chọn màu sắc cũng dễ, cứ đổ màu thoải mái tới khi nào ưng ý thì thôi. Chẳng sợ một khi hạ bút rồi sẽ không thể sửa sai được nữa.

Đường Tư Kỳ cắm cúi vẽ, tới khi hoàn thành mới ngẩng đầu lên. Đang định tải hình lên mạng thì phía sau bất ngờ vang lên tiếng nói: “Kỹ thuật vẽ của dì tiến bộ rất nhiều!”

Đường Tư Kỳ giật bắn mình, quay đầu liền va phải ánh mắt trong veo đầy ngưỡng mộ của thằng cháu trai.

Nhưng mà dịu dàng chỉ được một giây thôi, giây sau Lạc Tuấn Bảo đã quay về giọng điệu càm ràm quen thuộc: “Thôi nhanh lên ra ngoài ăn đi, cháu đói lắm rồi.”

Tuấn Bảo chạy ra phòng khách rồi mà Đường Tư Kỳ vẫn ngồi ngây ra, không dám tin vào tai mình. Ban nãy…là ông cụ non khó tính đó khen mình sao???

Bạn cần đăng nhập để bình luận