Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 133 - Triển lãm Game Anime

Chương 133 - Triển lãm Game Anime

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 133: Triển lãm Game Anime

Đường Tư Kỳ ngả người ra sau ghế, co chân xoay tít một vòng.

Hura, đã thật, êm ru luôn!

Cô lại thích thú nhoài lên, gõ thử chiếc bàn phím cơ được đặt ngay ngắn chính giữa bàn.

Chà, cái tiếng lách cách lách cách nghe mới êm tai làm sao!

Không hổ là khách sạn của dân game thủ có khác, trang bị toàn đồ xịn sò ra trò.

Có dàn máy ngon ở đây mà không làm vài ván thì quả là có lỗi với bản thân. Đường Tư Kỳ hí hửng mở nút nguồn khởi động máy.

Trước tiên làm hai ván Liên Minh Anh Hùng cái đã.

Máy tính cấu hình khủng cộng internet tốc độ cao là combo trong mơ của mọi game thủ. Đường Tư Kỳ ước có thể ngồi lỳ ở đây cả ngày thì sướng phải biết.

Liếc mắt thấy giá phòng trên mạng rao 158 đồng một đêm cho phòng đơn và 180 đồng cho phòng bốn giường, Đường Tư Kỳ líu cả lưỡi. Đắt thật!

Được cái anh chủ ở đây rất chịu chơi, hứa giảm 30% là giảm đúng 30%, đã vậy còn nâng cấp cho cô lên hẳn phòng đơn nữa. Kể ra chơi game giỏi nhiều khi cũng có lợi ra phết!

Khách sạn đẹp mê ly, đã vậy còn trang bị đầy đủ tiện ích, làm Đường Tư Kỳ tự nhiên nổi cơn lười, chỉ muốn nằm kềnh ra đây hưởng máy lạnh cho sướng.

Không chỉ ghế dựa êm ái mà mặt bàn cũng rộng thênh thang, tha hồ mà bày máy móc đồ nghề ra vẽ tranh.

Nhưng mà nói thì nói vậy thôi, vẫn phải ra ngoài làm nhiệm vụ chứ. Thế là nấn ná rề rà thêm hai tiếng đồng hồ nữa, Đường Tư Kỳ cũng buộc phải nhấc mông, xách túi đi ra cửa.

Vừa xuống đến sảnh thì bắt gặp anh chủ mặt mày hớn hở, hướng về phía mình vẫy lấy vẫy để, Đường Tư Kỳ hoảng hồn giật lùi, giờ mà rủ đấu game nữa là muộn hết cả kế hoạch. Vốn đang định mượn lý do đói bụng để chuồn, nào ngờ chưa kịp trình bày, anh chủ đã chìa ra một tấm vé, tươi cười tíu tít: “Này cầm lấy, trận quyết đấu cuối cùng sắp diễn ra tại Nam Kinh, các hoạt động bên lề đang rần rần sôi nổi lắm. Tuy rằng vé trận chung kết thì anh chịu không săn được nhưng cũng gọi là có tí chút quan hệ nên kiếm được cái vé triển lãm chủ đề Vương Giả Vinh Diệu này đây. Thấy cô bắn game như thần, đoán chắc là cô sẽ có hứng thú nên anh đặc biệt để dành cho cô. Thế nào, cô muốn đi không?”

Nhất thời Đường Tư Kỳ cũng không rõ mình có hứng thú hay không. Nhưng đúng là trước giờ cô chưa từng đi xem triển lãm game lần nào, nếu có cơ hội đi một lần cho biết với người ta thì cũng tốt. Cô gật gật: “À, vâng vâng, em có…”

Anh chủ cười khà khà: “Biết ngay mà, đây anh cho cô. À mà đúng rồi, cô đừng nói với ai đấy. Khách nào cũng là khách mà số lượng vé thì có hạn, người cho người không, anh ngại lắm. Anh chỉ ưu ái mình cô thôi đấy.”

Đường Tư Kỳ có chút thụ sủng nhược kinh: “Vâng em biết rồi. Em sẽ không nói với ai đâu, anh yên tâm. Em cảm ơn anh nhé.”

Tặng vé rồi, anh chủ mới khéo léo vòng về mục đích chính: “Không cần cảm ơn, chuyện là…haha…anh lại rớt xuống Tinh Diệu rồi. Tí cô đi xem triển lãm về giúp anh lên lại được không?”

Đường Tư Kỳ nhất thời cạn lời. Trời đất ơi, mới mấy tiếng đồng hồ mà tụt hẳn từ Vương Giả xuống Tinh Diệu, sao có thể???

“Chẳng phải anh có Thẻ bảo vệ cấp bậc hay sao”

“Dùng rồi….” Anh chủ lý nhí nói thật nhanh và thật khẽ rồi giả bộ nhìn trời nhìn đất giấu đi vẻ xấu hổ.

“Hả…à…vâng vâng…” Đường Tư Kỳ giật giật khoé miệng, không biết phải nói gì.

Còn anh chủ thì mừng hơn trúng số, có cao thủ kéo nhất định hôm nay sẽ lên lại vương giả thôi. Anh ta cười tít cả mắt mũi: “Thế anh đợi cô nhé. Chúc cô đi xem triển lãm vui vẻ.”

Rồi lại ân cần chỉ dẫn thêm: “Muốn tới trung tâm triển lãm quốc tế chỉ cần bắt xe buýt ở đầu đường, ngồi hai trạm là tới. Tiểu sư phụ đi thong thả nhé.“

Đường Tư Kỳ hấp tấp chạy biến: “Vâng vâng, bye anh!”

Cứ như vậy, lịch trình buổi chiều được quyết định chóng vánh trong tích tắc, đi đến Trung tâm triển lãm quốc tế Nam Kinh.

Ngồi trên xe buýt, Đường Tư Kỳ tranh thủ lên mạng tìm hiểu thì mới biết hoá ra hoạt động triển lãm lần này có quy mô cực lớn, quy tụ hàng loạt các tựa game anime đình đám, chứ không riêng gì Vương Giả Vinh Diệu.

Phát hiện này khiến Đường Tư Kỳ hứng thú bừng bừng. Xe buýt vừa đến trạm là cô vội lao xuống, nhanh chân hướng tới trung tâm triển lãm.

Ngay từ ngoài cổng, đã có rất đông các bạn trẻ tụ họp. Đường Tư Kỳ phải len mãi mới qua được cổng an ninh, còn chưa kịp đình hình phương hướng thì không may va ngay phải nhóm phóng viên hiện trường.

Ánh sáng máy quay khiến Đường Tư Kỳ sửng sốt không kịp phản ứng, theo sau đó là giọng nói hết sức thân thiện của chị phóng viên: “A, ở đây chúng tôi gặp được một em gái cực kỳ xinh đẹp đang tiến vào. Xin chào em, hôm nay em cũng tới xem triển lãm Game Anime hả?”

Hai cái ống kính máy quay to lù lù đang lia thẳng vào mặt, Đường Tư Kỳ muốn tránh cũng không được, chỉ đành căng da đầu gật đại rồi chuồn cho lẹ.

Song, nào có dễ dàng như vậy, chị phóng viên trực tiếp bỏ qua sự lúng tung của Đường Tư Kỳ, tiếp tục đặt câu hỏi: “Không biết trong số các vị tướng của Vương Giả Vinh Diệu em mong được gặp tướng nào nhất?”

Không có gì quá ngạc nhiên khi Đường Tư Kỳ nghĩ đến Lý Bạch đầu tiên. Thường ngày cô hay chơi vị trí đi rừng và hầu như luôn chọn Lý Bạch bởi khả năng cơ động cao, có thể gây choáng và làm chậm kẻ địch, cũng như thời gian hồi máu ngắn giúp Lý Bạch dễ dàng quét những bát quái rừng một cách hiệu quả và nhanh chóng nhất. Nói tóm lại, vừa mạnh lại vừa đẹp trai vậy nên Lý Bạch là con tướng Đường Tư Kỳ thích nhất trong Vương Giả Vinh Diệu.

Nhưng chả hiểu thế nào mà Đường Tư Kỳ lại bật thốt một cái tên khác: “Thuẫn Sơn - vị tướng thứ 84.”

“Thuẫn Sơn?” cơ mặt của chị phóng viên thoáng cứng đờ trong tích tắc.

Ai cũng biết, Thuẫn Sơn là con tướng sở hữu cơ chế phòng thủ siêu dị nhưng nó chỉ có tác dụng đỡ đòn và hỗ trợ mà thôi. Đầu và thân mình của nó có thể tách rời và xoay 360 độ. Giọng nói của nó khá là buồn cười vì nghe chẳng hiểu gì hết. Thật sự nó không phải là cái tên hot được giới game thủ săn đón cho lắm. Ấy vậy mà cô bạn này…

Tuy nhiên, một thoáng sững sờ qua đi, chị phóng viên vẫn duy trì sự chuyên nghiệp bằng nụ cười khả ái: “Uhmm, ngoài Thuẫn Sơn ra thì còn ai khác nữa không?”

Đường Tư Kỳ ngẫm nghĩ giây lát rồi nhún vai đáp tỉnh rụi: “Can Tướng Mạc Tà - vị tướng đi đâu cũng ôm phu nhân trên tay.”

Tới nước này thì chị phóng viên không thể đỡ được nữa rồi còn Đường Tư Kỳ thì vẫn say mê nói: “Hoặc là Đông Hoàng Thái Nhất - có biệt tài giấu chân.”

Hình tượng của Đông Hoàng Thái Nhất là trượng mãng xà với cái đuôi cực mạnh. Khi cần thiết, nó sẽ giấu chân đi để tăng sức mạnh phép thuật và tốc độ chạy. Tuy nhiên nó rất khó áp sát kẻ địch và không được cơ động cho lắm. Vã dĩ nhiên, một con tướng như vậy chắc chắn không phải sự lựa chọn nổi bật.

Toàn là những câu trả lời nằm ngoài kịch bản, nụ cười đã tắt trên môi chị phóng viên, chị gượng gạo cười mà như mếu: “Không nghĩ khẩu vị của em gái lại đặc biệt tới vậy. Chúc em có một buổi đi xem triển lãm vui vẻ nhé.”

Dứt lời, chị ấy vội vàng kéo đoàn đội rút, không dám phỏng vấn gì thêm nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận