Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 227 - Tam phường nhất chiếu bích

Chương 227 - Tam phường nhất chiếu bích

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 227: Tam phường nhất chiếu bích

Thấy khách có hứng thú, ông chủ rất nhiệt tình giới thiệu: “Gian nhà trọ này đã trải qua mấy chục năm thăng trầm lịch sử. Đa phần nhà truyền thống của dân tộc Bạch ở Đại Lý đều là ngự Tây nhìn Đông. Bởi vì phương hướng đó là đẹp nhất, lưng dựa Thương Sơn, mặt hướng Nhĩ Hải. Ngôi nhà truyền thống của người Bạch thường có ba gian, một gian chính giữa và hai buồng bên. Đối diện gian chính là bức tường có tên gọi “tường ánh sáng”. Khi mặt trời lặn, ánh sáng chiếu vào tường và rọi xuống sân, khiến cả khoảng sân bừng sáng, hắt vào bên trong soi chiếu mọi ngóc ngách của căn nhà. Và lối kiến trúc độc đáo này cũng được đặt tên riêng, gọi là ‘Tam phường nhất chiếu bích”.

Ông chủ đứng giữa sân giới thiệu sơ bộ về cấu trúc cũng như dụng ý xây dựng của gian nhà cổ. Lưu Anh say mê lắng nghe, luôn tay chụp hình từng ngóc ngách, đôi lúc còn cẩn thận ghi chú lại nữa.

Trong khi vợ mê mẩn góp nhặt kiến thức mới lạ thì hiển nhiên Đường Duệ Thanh có hứng thú với cây cảnh hoa lá trong vườn hơn.

Ngay từ khi bước vào nhà trọ, chú đã để ý tới giàn hoa giấy hồng rực bắc ngang cổng chính. Gốc cây to, xù xì, chắc khoẻ, tán lá um tùm, tươi tốt. Nhưng ấn tượng hơn cả vẫn là vườn lan treo ngay góc sân. Những giò phong lan kiêu sa, thanh thoát chính là mơ ước của chú từ lâu, ngặt nỗi cái thú nuôi lan cũng lắm công phu và rất tốn kém thế nên Đường Duệ Thanh vẫn còn cân nhắc chưa dám xuống tiền.

Hiếm khi có dịp gặp được sư phụ, sao có thể bỏ qua cơ hội học hỏi được. Thành thử đợi bà xã nói chuyện xong, Đường Duệ Thanh liền kéo chủ nhà trọ lại cùng giao lưu đàm đạo về vấn đề dưỡng hoa trồng cây.

Dè đâu ông chủ nhà trọ lại cười khà khà, thật thà chia sẻ: “Cái này không phải do tôi đâu, là nhờ ông trời hết đấy. Khí hậu Vân Nam ôn hoà phải nói là cực kỳ phù hợp với sự phát triển của cây trồng. Tôi chả chăm sóc gì mấy mà chúng cứ tự sinh sôi nảy nở tốt tươi.”

Đề tài này không nằm trong phạm vi quan tâm của Lưu Anh thế nên thím liền vào phòng con gái xem một chút.

“Con ngủ ở đây hả? Trước kia đi du lịch con cũng ở kiểu này sao?”

Lưu Anh cảm thấy rất tò mò, phòng gì mà chỉ có 20 đồng một đêm. Hoá ra là phòng tập thể giường tầng, 20 đồng là giá cho một giường.

Vậy mà trước đây thím cứ nghĩ muốn đi chơi thì phải có nhiều tiền. Không tiền đừng hòng nghĩ tới chuyện đi đó đi đây. Giờ mới biết mình nông cạn thật.

Dù ít hay nhiều, Giàu hay nghèo thì vẫn luôn có cách hưởng thụ cuộc chơi, chỉ cần chúng ta muốn.

Lại nói tuy ở tập thể nhưng mỗi giường được trang bị khá đầy đủ, chăn mền, ổ cắm sạc, đèn chiếu sáng, rèm che. Và nếu đánh giá dưới tiêu chuẩn khắt khe của thím thì căn phòng này cũng phải đạt 8/10 điểm. Tổng quan nhìn chung khá thoáng đãng và ngăn nắp.

Khu vệ sinh chung cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Lưu Anh còn cẩn thận mở thử vòi sen thì thấy áp lực nước khá mạnh và nước chuyển nóng rất nhanh, chỉ một tí là có nước nóng tắm ngay, không phải chờ đợi lâu.

“Cũng được đấy, tiếc là chân cẳng mẹ giờ yếu rồi, không leo lên leo xuống được”, sau khi ngắm nghía một vòng, Lưu Anh đưa ra kết luận, hình thức này chỉ hợp với thanh niên trẻ trung thôi, chứ già cả như chú thím thì có mà chịu chết.

“Mỗi hostel giường tầng kiểu này đều có một sảnh sinh hoạt chung, mọi người có thể ra đó giao lưu kết bạn hoặc vui chơi giải trí. Bình thường con cũng hay ra đại sảnh ngồi vẽ tranh cho thoáng mẹ ạ. Người ta bày nhiều loại bàn ghế, có kiểu nghỉ ngơi thư giãn nhưng cũng có kiểu thích hợp để làm việc. Thế nên trong khi đi du lịch con vẫn có thể đảm bảo tiến độ đơn hàng.”

À, ra là vậy! Từ khi biết đặc thù công việc của con gái, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thím cứ lo ngay ngáy không hiểu nó làm ăn kiểu gì. Ngồi một chỗ yên tĩnh còn chẳng ăn thua nữa là vừa đi vừa vẽ, vừa làm vừa chơi. Rồi hiệu quả công việc ra sao, liệu có đảm bảo chất lượng cũng như hạn định không. Nhưng sau khi nghe con gái giải thích, lại được tới tận nơi nhìn tận mắt thế này thì thím hoàn toàn yên tâm rồi.

Hơn nữa không thể phủ nhận đi du lịch theo kiểu con bé mang lại rất nhiều trải nghiệm thú vị. Đến ngay như bản thân thím cũng muốn ở lại Đại Lý và Côn Minh chơi lâu lâu một chút.

Đang tíu tít khoe với mẹ thì hệ thống gửi thông báo mới

[ Nhiệm vụ nhanh: Dẫn ba mẹ tới 5 điểm tham quan miễn phí ở Đại Lý. Đảm bảo ba mẹ chơi thật vui vẻ và hài lòng.

Phần thưởng: Kiểm tra Cửa Hàng Vật Phẩm sau khi hoàn thành nhiệm vụ.]

Chán thật, lại phải hoàn thành nhiệm vụ trước rồi mới biết phần thưởng là gì, nhưng xem ra nhiệm vụ này cũng không khó nhằn lắm.

Trước tiên phải tìm địa điểm đã, Đường Tư Kỳ nhanh chóng lên mạng tra cứu. Và tra ra mới biết, ở Đại Lý có rất nhiều nơi miễn phí vào cửa. Chỉ là giao thông không được thuận tiện cho lắm. Nên đi cái nào nhỉ, phân vân nửa ngày trời cuối cùng Đường Tư Kỳ quyết định tìm ông chủ nhà trọ tâm sự.

“Miễn phí hả? Thế thì tới hồ Nhĩ Hải đi, khu thắng cảnh miễn phí lớn nhất và nổi tiếng nhất Đại Lý. Ra đó không mất vé vào cổng, chỉ cần thuê thuyền ra hồ chơi thôi. Ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh hai bên hồ đã con mắt lắm. À, trên đường cháu có thể kết hợp dẫn ba mẹ đi thăm trấn cổ Tây Châu hoặc trấn cổ Song Long. Hay cũng có thể tiện đường ngang ghé Châu Thành, cảnh ở đó cũng đẹp lắm. Mấy khu đó đều nằm trên cùng một cung đường, tuy tiện nhưng di chuyển hơi xa, tốt nhất là bao một con ô-tô để ba mẹ đi cho đỡ mệt. Nếu cần thì chú liên hệ giúp cho, tầm tầm trên dưới 300 đồng một ngày. Tuỳ thuộc vào tình trạng xe mới hay cũ, nhưng rẻ nhất cũng phải 270 đồng. Xe mới hơn, động cơ êm hơn thì tất nhiên phải nhỉnh hơn chút, cỡ 350 đồng cho một chiếc năm chỗ. Còn nếu cháu muốn xe jeep, xe địa hình chuyên leo núi thì giá cả sẽ cao hơn nữa.”

Nghe tới đây, Đường Tư Kỳ động tâm ngay. Thì ra còn có cả dịch vụ bao xe ô tô nữa. Nếu 300 đồng một ngày thì cũng không phải quá đắt. Vừa hay có thể giải quyết được vấn đề nan giải của gia đình cô.

Vẫn biết tới Đại Lý là phải đi thăm hồ Nhĩ Hải. Nhưng trên các diễn đàn du lịch lớn nhỏ, hầu như các bạn trẻ toàn giới thiệu trải nghiệm đạp xe thưởng ngoạn cảnh hồ. Mà khổ nỗi anh ba chị mẹ nhà mình làm sao đạp xe nổi, cứ tưởng phen này lỡ hẹn Nhĩ Hải rồi. Ai ngờ lại được ông chủ trọ mách cho một nước cờ hữu hiệu.

Nhưng Đường Tư Kỳ không vì quá vui mà gật đầu ừ đại, cô cẩn thận lên mạng tra cứu thêm. Và dựa vào đánh giá của cư dân mạng cô đã thành công tìm được một nhà xe uy tín. Đường Tư Kỳ nhanh chóng liên hệ đặt một chiếc.

Sau đó cô kiểm tra dự báo thời tiết ngày mai, trời trong nhiều mây, nắng nhẹ không mưa. Thế là ấn định luôn ngày giờ xuất phát.

Xong việc, cô lên phòng ba mẹ thông báo.

Hiển nhiên, Đường Duệ Thanh vẫn đặt vấn đề kinh phí lên hàng đầu: “Hơn hai trăm cơ à? Liệu con có bị hớ không?”

Đường Tư Kỳ giải thích: “Ba yên tâm, đúng giá rồi đó ạ. Vừa chi phí xăng xe vừa bao cả tiền công tài xế nữa mà. Chạy một vòng cả đi cả về cũng phải hơn trăm cây số rồi. Hơn nữa mình có phải tới mỗi hồ Nhĩ Hải đâu, còn ghé chơi thêm vài điểm nữa. Nói chung trong một ngày đấy, mình muốn đi đâu cũng được, tài xế sẽ chở mình đi và đợi mình chơi thoải mái.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận