Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 494 - Quà gặp mặt hoành tráng

Chương 494 - Quà gặp mặt hoành tráng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 494: Quà gặp mặt hoành tráng

Đường Tư Kỳ lấy lại bình tĩnh đầu tiên. Cô hắng giọng nói: “Các bạn thân mến, công viên quốc gia Maasai Mara tặng chúng ta món quà gặp mặt thật hoành tráng. Trước mắt các bạn chính là một trong ngũ đại dã thú châu Phi: Báo hoa mai!”

Phòng phát sóng lửa nóng sôi trào.

“Ôi cha mẹ ơi, cứ tưởng thấy linh cẩu là đã đủ kinh hỉ rồi, không nghĩ gặp hẳn báo săn ạ!”

“Quà gặp mặt này long trọng quá! Mà sao thấy chúng ưu nhã nhỉ, đi đứng rất khoan thai thong dong nhá. Ấy từ từ, hình như chúng đang tiến về phía này, chúng đang tiến về phía xe của mọi người đấy, cẩn thận!”

“Mẹ ơi, sợ són đ*ái! Tôi cảm giác một con báo đang nhìn thẳng vào tôi, ôi mắt nó kìa, sợ vãi linh hồn, huhu~”

“Cách màn hình cũng cảm nhận được sát khí đằng đằng. chị Tiểu Kỳ, mọi người ơi…Vẫn an toàn cả chứ?”

“Huhu tự nhiên thấy sợ vãi, ngồi nhà mà cũng rén ngang…”

“Tôi toát cả mồ hôi đây này, căng thẳng thấy bà cố luôn, rõ ràng cái con báo đi đầu kia kìa đang nhìn thẳng vào màn hình, cảm tưởng như nó đang nhìn chằm chằm con mồi í. Tự nhiên có cảm giác mình là con mồi huhu.”

Khán giả xem live bình luận điên đảo mà không hay biết bốn người bên này chết sững rồi, đến thở cũng không dám bởi con báo đầu đàn bất ngờ nhảy phốc lên nắp xe rồi nhẹ nhàng đặt mông an toạ.

Liên tiếp ba, bốn con khác trực tiếp phóng lên nóc xe. Nhìn mấy cái đuôi hạ xuống phất qua phất lại trước cửa kính, trong lúc nhất thời Đường Tư Kỳ không biết phải trả lời các fans thế nào.

An toàn hay không giờ phút này chỉ có chúa mới biết!

Trong xe yên lặng như tờ, tiếng hít thở cũng tan vào hư vô, tất cả ngồi yên bất động, sợ sơ xảy một cái là mất mạng như chơi.

Qua một hồi lâu, anh tài xế quay đầu trấn an: “Không sao đâu, mọi người thả lỏng đi. Trước đây đồng nghiệp tôi cũng từng gặp phải tình huống tương tự.”

Dịch Đồng vừa nghe vậy thì thoáng thở phào: “Cũng bị mấy con leo lên xe hả anh?”

Tài xế: “Có 1 con thôi.”

Bốn người: “…..”

Ban nãy do hoảng quá, Đường Tư Kỳ không kịp đếm số con, tới khi đọc bình luận cô mới biết.

“Ôi trời năm con. Cả gia đình năm con cùng nhảy lên xe sao?”

“Ôi sợ quá huhuhu.”

“Cùng là mèo mà mèo này nom hãi quá!”

“Hay là chúng muốn quá giang xe chăng?”

“Này này liệu có nguy hiểm không? Báo hoa mai có chủ động tấn công người không?”

“Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao mới có thể kêu chúng nó xuống?”

Trùng hợp Đường Tư Kỳ cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Cô dùng Tiếng Anh hỏi tài xế: “Có cách nào làm chúng xuống khỏi xe không?”

Tài xế nhún nhún vai: “Tôi cũng không biết, tôi vừa nhắn tin hỏi anh bạn đồng nghiệp. Anh ấy bảo lần ấy phải đợi năm tiếng đồng hồ, nó ngủ chán tự động sẽ nhảy xuống.”

Bốn người nghe xong sắc mặt trắng thêm vài phần. Đợi nó ngủ chán mới đi sao?!

Lần trước đợi một con năm tiếng. Lần này năm con thì phải đợi bao tiếng đây?!

Không lẽ cả ngày hôm nay bị khoá ở chỗ này sao?!

Đang lúc mọi người hoang mang thì đầu xe bỗng rung nhẹ, con báo bất thình lình nhảy xuống.

Đường Tư Kỳ: ???

Này là đi rồi sao? Không ngủ à?!

Mặc dù mừng vì nguy hiểm đã qua nhưng trong lòng Đường Tư Kỳ lại ẩn ẩn chút mất mát. Dù sao cũng hiếm có cơ hội tiếp xúc ở cư ly gần như thế, chỉ cách mỗi tấm kính xe. Cô vẫn chưa kịp ngắm nhìn nó thật kỹ đâu, vậy mà đã bỏ đi mất rồi. Tiếc ghê!

Chưa kịp tiếc xong thì nó bất ngờ quay trở lại, trong miệng ngậm theo một chú báo con.

Chú báo con bé xíu, lông tơ xù bông, đầu bị ngậm ướt nhẹp lởm chà lởm chởm nom ngốc không chịu được.

Đang yên đang lành tự dưng bị xách lên đây, nó bất mãn kêu la

“Méoooo!”

“Méooooooo!”

Âm thanh non mềm rơi tõm vào tai mọi người.

Dịch Đồng: “Trời đất, tiếng báo hoa mai cute vậy sao?”

Từ An: “Chắc là con non nên mới kêu vậy.”

Sở Tĩnh: “Kỳ thật tiếng kêu của báo cũng giống…”

Cô chưa kịp nói dứt câu, một thanh âm khác từ bên ngoài truyền vào. Là con báo trưởng thành đáp lời con non

“Meoww.”

Mọi người: “Meow?”

Báo lại kêu tiếng mèo?

Tất cả dường như hoá đá, Đường Tư Kỳ mở loa hết cỡ, dí điện thoại ra sát bên ngoài. 500 anh em đang xem live cũng nghe rõ mồn một thì đảm bảo không lầm được.

“Hahaha hài thật chứ, đường tiếng có vẻ không khớp đường hình nhể? Nhìn oai phong thể kia mà nói năng ỏn ẻn quá vậy bé cưng?”

“Đổ gục vì tiếng của ẻm?”

“Xong rồi, xong ta rồi. Tự nhiên lại muốn ôm ấp cưng nựng mãnh thú có chết không cơ chứ.”

“AA đáng yêu chết mất! Con lớn kêu meow meow, con nhỏ kêu méo méo, chít tui mất thuiii~”

“Tôi quyết định lưu bản ghi âm vào điện thoại để nghe mỗi ngày!”

“Tự nhiên thấy mãnh thú cũng không tới nỗi đáng sợ haha?”

Một phút trước hãn còn lo lắng cho an nguy của idol, một phút sau cả phòng quay xe chuyển sang idol con báo!

Đường Tư Kỳ lúc này mới để ý góc trên màn hình liên tục nhảy ra thông báo. Là tin nhắn của Sở Hy Văn.

Hôm nay Sở Hy Văn chỉ có vài cảnh quay nên được kết thúc công việc sớm. Vốn anh định đi tìm các diễn viên khác để bản luận về cảnh quay ngày mai thì thấy trợ lý đứng bên ngoài điên cuồng vẫy lấy vẫy để. Sở Hy Văn chân dài sải bước qua. Cậu trợ lý nói nhỏ vào tai: “Livestream được một lúc rồi.”

Sở Hy Văn đón lấy di động, hối hả lao lên xe bảo mẫu, trong lòng thầm nghĩ, hôm qua cô ấy bảo nay tới Maasai Mara. Không biết đã thấy cảnh linh dương vượt sông chưa nhỉ?

Vừa ngả được cái ghế, còn chưa kịp ngồi vững Sở Hy Văn đã loạng choạng suýt ngã vì hoảng sợ.

Trên màn hình hiện lên khung cảnh quá sức kinh khủng. Một con báo lớn cùng một con báo nhỏ đang chặn trước nắp xe của cô ấy. Đọc bình luận thì hình như trên nóc xe còn ba, bốn con nữa.

Nhất định Tư Kỳ sẽ sợ hãi lắm đây.

Sở Hy Văn: [Đừng sợ, báo hoa mai không chủ động tấn công người.]

Sở Hy Văn: [Tuy rằng chúng là mãnh thú nhưng tương đối nhát gan lại hay hiếu kỳ, thích thân cận loài người. Có thể là do trước đây chúng cũng từng làm vậy nhưng không bị con người công kích nên chúng yên tâm, cho rằng đó là một nơi an toàn. Chỉ cần mọi người ngồi im, đừng khởi động xe doạ nó giật mình là không sao hết. Chắc nó chơi một lát chán sẽ tự bỏ đi thôi.]

Sở Hy Văn: [Tôi vừa tra cứu thì thấy ở Châu Phi và cả trên toàn thế giới có rất ít thống kê ghi nhận trường hợp báo đả thương người. Ít hơn rất nhiều so với hổ và sư tử. Thế nên đừng sợ hãi nhé.]

Sở Hy Văn: [Ở Trung Đông, báo hoa mai thậm chí được coi là thú cưng nuôi trong nhà, vì thế cho nên nếu không làm gì kích động nó thì nó sẽ không gây nguy hiểm đâu.]

Sở Hy Văn nhắn rất nhiều. Đường Tư Kỳ lặng im đọc hết. Đáy lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận