Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 108 - Gặp gỡ trên cầu Đoạn Kiều

Chương 108 - Gặp gỡ trên cầu Đoạn Kiều

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 108: Gặp gỡ trên cầu Đoạn Kiều

Cơm Cháy cứ ào ào làm Đường Tư Kỳ cũng quýnh cả lên, chả kịp chuẩn bị tâm lý, cứ thế mà ngây ngây ngô ngô đứng vào vị trí, căng da đầu đợi hiệu lệnh.

Tuy nhiên chỗ Cam Cam đứng quá xa, Đường Tư Kỳ về cơ bản không thể nghe được tiếng của cô ấy vậy nên chỉ có thể dựa vào khẩu hiệu của anh giai cầm máy quay

“Một..hai..ba..Bắt đầu!”

Đường Tư Kỳ giả vờ như nghe thấy tiếng Hứa Tiên gọi, lật đật đứng dậy, đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh.

“Cắt! Cắt! Không đúng!” Anh trai quay phim buông di động, lắc đầu phàn nàn: “Cả biểu cảm lẫn động tác của bà đều không đúng.”

Đường Tư Kỳ: ??

Cơm Cháy đứng một bên cũng đần thuỗn mặt ra.

Anh trai quay phim bất ngờ chạy lại ôm lấy cột đình, mềm mại xoay mấy vòng, mắt nhìn xa xăm, biểu cảm gương mặt thay đổi phong phú từ rối rắm chuyển sang e thẹn, ngượng nghịu, rồi trìu mến cất tiếng gọi: “Quan nhân!”

Trong giọng nói ẩn chứa cả oán trách lẫn nhớ thương, giống hệt Bạch Nương Tử từ trong phim bước ra.

Đường Tư Kỳ và Cam Cháy đứng một bên chỉ biết đực mặt ra nhìn. Trời ơi, gặp sư phụ rồi!

Nuốt nuốt nước miếng, Đường Tư Kỳ mạnh dạn đề đạt: “Này ông bạn, hay là ông diễn vai Bạch Nương Tử đi, ha?”

Lời đề nghị có phần đường đột khiến cậu trai thoáng ngập ngừng: “Thôi, các bà đang tập dợt mà, tui chỉ góp ý chút thôi.”

Cơm Cháy nhanh nhạy bắt được vấn đề: “Tui cảm thấy ông như kiểu sinh ra là để đóng Bạch Nương Tử ấy. Kỳ Kỳ đóng gượng lắm, không đạt. Triển đi ông, sợ đếch gì!”

Nhận được sự động viên, cậu trai thích chí gật đầu cái rụp: “Vậy được, để tôi thử xem sao, nhưng tui không dám chắc là có ok không nha…”

Sau đó, cậu bạn lại quay qua hỏi Đường Tư Kỳ: “Mà có cần phải nói với hai người bên kia không?”

Đường Tư Kỳ nghĩ nghĩ rồi gật gật: “Hmm…chắc phải nói á, chứ không đột nhiên thay đổi Bạch Nương Tử từ nữ sang nam, thể nào Hứa Tiên cũng ngất cái đùng trên cầu cho xem.”

Chỉ chờ có thế, Cơm Cháy lập tức vào nhóm Chat thông báo tin tức đổi người.

Nhận tin, Cam Cam trầm mặc một hồi rồi nhắn lại: [ Cậu qua đây diễn vai Hứa Tiên đi Cháy.]

Cơm Cháy: [ Thế cậu diễn gì? ]

Cam Cam: [ Để cảnh sau đi, cảnh này mình phụ trách quay phim cho.]

Cơm Cháy nhìn về phía Đường Tư Kỳ: “Kỳ Kỳ, vậy còn cậu thì sao?”

Đường Tư Kỳ hết ngó cô bạn rồi lại ngó qua cậu thanh niên, cuối cùng đưa ra quyết định: “Để cái vai Tiểu Thanh chuyên phá hỏng uyên ương đó mình diễn cho.”

Phân vai xong, tất cả mọi người vào vị trí chuẩn bị diễn. Không hiểu sao nhìn cảnh “anh chàng Bạch Nương Tử” ôm “cô nàng Hứa Tiên” trên cầu Đoạn Kiều, Đường Tư Kỳ lại nhập tâm lạ thường. Chẳng ai bảo, cô tự động nhặt một cành cây bên vệ đường lên, hăm hở chạy tới. Thì vai Tiểu Thanh sinh ra là để chia rẽ uyên ương mà, vậy thì phải phá cho tới bến chứ…

“Hứa Tiên, ngươi to gan lắm. Hôm nay để ta gặp ngươi ở đây là tới số của ngươi rồi…”

Lời thoại trơn tru chẳng cần kịch bản, diễn xuất nhập tâm quên cả ngại ngùng.

Bỗng nhiên, “anh chàng Bạch Nương Tử” xông ra chắn trước mặt, mếu máo rưng rưng nước mắt khiến Đường Tư Kỳ suýt chút không gồng được, vận công nhịn cười gần chết!

Phân cảnh diễn đạt đến độ, Cam Cam phải bật ngón cái tán thưởng: “Hay lắm, nhập vai rất tốt!”

Cơm Cháy gấp gáp chạy ào qua, nhắng nhít đòi xem video rồi khoái chí cười ha hả: “Err, nhìn mình cũng có thiên phú chứ bộ. Không lẽ giờ đăng ký đi học diễn viên, biết đâu mai này vụt sáng thành sao…haha…”

Cam Cam nhướng mày phì cười: “Mơ đi cưng, mình thấy diễn tốt nhất vẫn là Bạch Nương Tử.”

Anh chàng còn lại nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng: “Tui cũng cảm thấy Hứa Tiên vừa rồi diễn chưa đạt lắm. Ví dụ lúc chạy nhanh thì bước chân phải sải dài, thể hiện sự gấp rút, nóng vội. Mấy bà đứng đó, để tui làm mẫu cho xem.”

Nói là làm, chàng ta để điện thoại xuống rồi cắm đầu chạy, chân nọ còn cố tình vướng vào chân kia luống cuống suýt ngã, phải nói là cực kỳ giống với nhân vật Hứa Tiên trong phim luôn.

Lại một lần nữa, ba cô nàng chỉ biết ngây người ra nhìn. Đúng là hôm nay được mở rộng tầm mắt. Vớ bậy vớ bạ hai anh giai trên đường, ai dè toàn là thần diễn cả. Này không thi vào sân khấu điện ảnh quả thực phí cả nhân tài.

Vất vả một hồi, cuối cùng cũng xong cảnh gặp gỡ trên cầu Đoạn Kiều, Cam Cam thở phào nhẹ nhõm: “Phù, vậy là xong một cảnh.”

Hai bên đầu cầu, du khách vây xem càng lúc càng đông. Đường Tư Kỳ xấu hổ muốn độn thổ. Vừa nãy xông ra uy phong lẫm liệt bao nhiêu, giờ cứ núp núp trốn trốn sau lưng Cơm Cháy…

Hai cậu trai cũng xem như được thoả ước nguyện diễn xuất, nhưng dường như vẫn chưa đã thèm thế nên trước khi rời đi còn cố nói với lại một câu: “Tiếc quá, Tân Thanh Xà Bạch Xà không quay nhiều ngoại cảnh ở Hàng Châu, chứ không là tụi tui cũng đi theo các bà diễn tiếp rồi. Hôm nay chơi vui lắm, tạm biệt nhé!”

Đường Tư Kỳ vừa xấu hổ vừa thấy mắc cười. Rõ ràng nhiệm vụ là của mình mà xem ra mọi người nhiệt huyết quá nhỉ. Cũng không biết hệ thống có chấp nhận không đây, để Check-in thử coi sao.

Đường Tư Kỳ hồi hộp mở ứng dụng, nhấn vào nút [ Check-in ]

[ Chúc mừng bạn đã tìm được đúng địa điểm và thành công tái hiện lại trích đoạn “Gặp gỡ trên cầu Đoạn Kiều”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: +300 đồng vàng, +24 giờ sinh mệnh. Thưởng thêm nhiệm vụ chủ đề: +200 đồng vàng. Bảo khố: 13.557 đồng vàng. Thọ mệnh: 472 giờ đồng hồ.]

Cảm tạ trời đất, được chấp nhận rồi!

Tuy rằng quá trình thực hiện khá gian nan, trắc trở nhưng càng như vậy thì thành quả đạt được càng có ý nghĩa và càng mang lại cảm giác thành tựu.

Hơn nữa hệ thống cũng tinh tế lắm, cho hẳn hạng A và tặng thêm 200 đồng vàng. Cũng coi như bù đắp cho sự cố gắng vượt lên chính mình của cô.

Buổi tối, Cơm Cháy và Cam Cam định kéo Đường Tư Kỳ ra quán liên hoan một bữa thật hoành tráng trước khi tạm biệt. Nhưng chưa kịp đi thì lại nghe anh Trương thông báo hôm nay Hostel đón một nhóm khách du lịch nước ngoài, thế nên tổ chức hoạt động “Gói sủi cảo” để giới thiệu văn hoá Trung Quốc và gia tăng tình hữu nghị bạn bè năm châu.

Nghe cũng khá là thú vị cho nên ba nàng quyết định ở lại hostel tham gia cùng mọi người cho vui.

Trên thực tế cũng chẳng phải gắn kết tình hữu nghị gì đâu, chẳng qua anh Trương mê sủi cảo, cách mấy ngày không được ăn sủi cảo là ngứa ngáy trong người vậy nên rất hay bày vẽ dịp nọ dịp kia, cốt yếu mượn cớ để mọi người gói sủi cảo cho anh ấy ăn.

Chỉ cần đóng chút đỉnh chi phí mà được ăn một bữa no nê thoả thích, dại gì không tham gia. Vì thế cho nên hầu như toàn bộ khách trong hostel đều hào hứng ùa xuống, người cán bột, người gói bánh, í ới rộn rã cả một khoảng sân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận