Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 501 - Niềm vinh dự

Chương 501 - Niềm vinh dự

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 501: Niềm vinh dự

Đường Tư Kỳ lấy từ trong túi ra cây bút chì cùng tập giấy ký hoạ rồi nói với Aric

“Phiền anh phiên dịch giúp tôi, tôi muốn vẽ chân dung các anh, có thể chứ?”

Gương mặt Aric hiện lên vẻ khó tin, anh xác nhận lại với cô một lần nữa sau đó mới thông báo cho đám anh em.

Nhóm khuân vác nghe xong liền châu đầu thảo luận một hồi. Lúc sau, người đàn ông thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi nhất đứng dậy.

Aric giới thiệu: “Đây là anh cả trong đội. Tên Malick, năm nay 49 tuổi, đã làm nghề khuân vác được 25 năm. Niềm vinh dự này phải để cho anh ấy đi đầu là đúng nhất.”

Vinh dự?

Trong mắt họ, được cô vẽ tranh cho là một niềm vinh dự sao?

Đường Tư Kỳ cười nói: “Các anh khách khí quá rồi, tôi là một hoạ sĩ. Tuy nhiên vì điều kiện không cho phép nên chỉ có thể vẽ bức ký hoạ đơn giản, hy vọng các anh không để ý.”

Malick tuy rằng lớn tuổi nhất nhưng tính tình khiêm tốn. Anh cùng Aric nhường qua nhường lại một hồi cuối cùng mới thấp thỏm xen lẫn hưng phấn ngồi xuống.

Đường Tư Kỳ ra hiệu bảo anh ấy cứ thả lỏng bình thường. Sau đó cô cầm bút vẽ. Mượn ánh sao cùng đốm lửa bập bùng cháy sáng, Đường Tư Kỳ bắt đầu phác thảo những nét đầu tiên lên giấy.

Ký hoạ người là môn cơ sở trong ngành mỹ thuật. Lúc quyết định trở thành hoạ sĩ toàn thời gian, Đường Tư Kỳ đã học qua một lượt. Về sau tham gia khoá học online lại được cô giáo hướng dẫn thêm nên Đường Tư Kỳ nắm khá chắc kỹ thuật căn bản.

Đương nhiên sau một thời gian dài miệt mài tập luyện, giờ đây cả tốc độ lẫn kỹ thuật của Đường Tư Kỳ đều tiến bộ vượt xa trước kia.

Cô cúi đầu, nghiêm túc tập trung. Mọi người xung quanh cũng tự động giữ im lặng tuyệt đối.

Thực mau, gương mặt đen đúa, những vết nhăn khắc khổ cùng nụ cười khiêm tốn đôn hậu và hàm răng trắng bóng của Malick từ từ hiện lên nền giấy.

Ký hoạ không yêu cầu kỹ lưỡng từng chi tiết mà cái quan trọng là phải lột tả được thần thái cùng nét riêng của nhân vật.

Điểm này cũng khá tương đồng với phong cách vẽ truyện tranh thường ngày thế nên Đường Tư Kỳ xuống bút rất nhanh, rất dứt khoát.

Đám đông giữ được yên lặng nhưng không kìm nổi lòng tò mò. Họ xúm xít vây xem. Ban đầu rõ ràng có một vài ánh mắt hoài nghi nhưng sau đó cả đám bắt đầu chen lấn tranh giành để được làm người tiếp theo.

Vài phút sau, bức tranh đầu tiên hoàn thiện, Đường Tư Kỳ xé xuống, đưa cho Malick.

“Tặng cho anh”, cô nhoẻn miệng cười.

Malick vô cùng bất ngờ, không biết phải nói gì chỉ biết chắp hai tay trước ngực không ngừng nói lời cảm kích cùng chúc phúc Đường Tư Kỳ.

Đường Tư Kỳ gật đầu cười rồi nhìn sang đám đông bên cạnh cất giọng hỏi: “Ai muốn làm người tiếp theo nào?”

Tôi, tôi, tôi…mấy anh trai nhao nhao tranh giành. Cuối cùng một cậu trai trẻ cơ bắp cuồn cuộn chiến thắng. Cậu cũng là người duy nhất trong nhóm khuân vác nói được tiếng Anh.

Cậu chàng to xác gãi đầu gãi tai ngượng ngùng tự giới thiệu: “Chào cô, tôi tên John, 25 tuổi, mới làm nghề khuân vác được 3 năm.”

Đường Tư Kỳ gật gật đầu ý bảo cậu ấy ngồi xuống rồi bắt đầu vẽ.

Khỏi phải nói, đội khuân vác vui và xúc động vô cùng. Bình thường gặp khách chịu nói chuyện với bọn họ đã hiếm, làm gì có ai giống cô gái trẻ này, vì họ mà ngồi dưới đất vẽ từng bức tranh.

Hơn nữa sau khi vẽ xong cô ấy không mang đi mà tặng lại cho họ làm quà kỷ niệm.

Người đâu vừa xinh xắn, dễ thương lại còn tốt bụng!

Vẽ liên tiếp mấy bức, Đường Tư Kỳ có chút mệt. Mọi người bắt đầu ngồi quây lại nói chuyện.

Nhóm khuân vác ân cần người nướng bắp, người nướng khoai, người rót trà ấm cho cô coi như đồ ăn khuya.

John ngồi bên cạnh, tiếp chuyện cô.

“Nhà tôi ở thôn nhỏ dưới chân núi. Các anh em trong thôn hầu như đều làm công việc khuân vác. Nguồn thu chủ yếu tới từ tiền bo khách cho.”

Đường Tư Kỳ có chút ngoài ý muốn: “Chúng tôi đặt tour leo núi phải trả rất nhiều tiền, bọn họ không chia cho các anh sao?”

John lắc đầu: “Tiền đó chúng tôi không được chia, chúng tôi chỉ được nhận tiền bo của khách thôi.”

Đường Tư Kỳ bừng tỉnh, thì ra là vậy. Bọn cô đương nhiên sẽ cho tiền Tip, vì đây là văn hoá và phép lịch sự ở nước ngoài. Cái này cô hiểu. Nhưng cô không hề biết rằng một công việc nặng nhọc vất vả và nguy hiểm như vậy lại không có lương chính thức. Các anh ấy không những phải theo du khách đi bộ suốt dọc hành trình mấy ngày trời, phải cõng hành lý, dựng lều trại rồi chuẩn bị cả đồ ăn thức uống…

Đường Tư Kỳ cảm khái: “Chắc là anh phải vất vả lắm để nuôi sống gia đình mình.”

John lắc đầu cười hiền: “Tôi không ngại vất vả nhưng khổ nỗi nơi đây có hai mùa mùa khô và mùa mưa. Mùa mưa không thể lên núi. Nên chỉ có thể khuân vác kiếm tiền được mùa khô thôi. Tới mùa mưa phải đi tìm việc khác.”

Đường Tư Kỳ: “Làm khuân vác vất vả như vậy, anh tính làm cả đời sao?”

Ánh mắt John bất ngờ vụt sáng như vì sao đêm: “Thế nên tôi luôn nỗ lực tự học tiếng Anh. Mỗi lần theo khách lên núi tôi sẽ tận dụng mọi cơ hội luyện tập để sau này đi thi.”

“Thi? Thi cái gì cơ?” Đường Tư Kỳ không hiểu.

“Thi để làm người dẫn đường, giống như anh Aric vậy. Nếu thi đạt có thể từ người khuân vác trở thành người dẫn đường. Tuy nhiên việc này không dễ dàng. Người dẫn đường đòi hỏi kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm phong phú. Tôi giờ vẫn chưa đủ tư cách nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Nhìn gương mặt non trẻ nhưng tràn đầy nhiệt huyết của John, trong lòng Đường Tư Kỳ thoáng nhói.

Có lẽ, đại bộ phận nam giới ở đây đều giống Malick, chấp nhận cả đời làm nghề khuân vác. Ngoài 50 tuổi, sống hơn nửa đời người nhưng cũng chỉ biết chung thuỷ với công việc tay chân, kiếm ăn từng bữa. Họ không có nhiều cơ hội để đổi đời, thậm chí chưa từng một lần nghĩ tới chuyện giàu sang sung sướng, chỉ mong có một bữa đủ no là mãn nguyện rồi.

Bao nhiêu con người mới có một người như John. Ăn gió nằm sương nhưng lòng mang hoài bão. Đạp chông gai nỗ lực vươn tới tương lai.

Ai bảo cậu ta không có cơ hội?

Cậu ta còn trẻ, còn khoẻ lại có tinh thần hiếu học, dám nghĩ dám làm, dám giành lấy những gì mình muốn. Cụ thể như ban nãy vì để được làm người mẫu số 2 mà đã trổ hết vốn liếng tiếng Anh cùng tài ăn nói thậm chí là thể lực để tranh đấu.

Tin chắc tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy cậu ấy nỗ lực thế nào, khát khao bao nhiêu. Không hiểu sao Đường Tư Kỳ rất có lòng tin, một ngày không xa John sẽ đủ tư cách trở thành một người dẫn đường tài ba.

“Anh sẽ thành công”, cô nói bằng cả tấm chân tình.

“Cám ơn cô!” John cười rạng rỡ như đứa trẻ để lộ hàm răng trắng bóng đều tăm tắp.

[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ nhanh Tanzania.

Phần thưởng đã được phát.

Công ty du lịch địa phương sẽ liên hệ với bạn sớm nhất.]

Ồ không ngờ lại nhanh tới vậy. Hệ thống tuyệt vời, hệ thống muôn năm!

Không làm phiền bọn họ nghỉ ngơi nữa, Đường Tư Kỳ chào nhóm khuân vác rồi đứng dậy đi về lều của mình.

Dịch Đồng bật ngón cái cùng vẻ mặt đầy sùng bái: “Chị Kỳ của em là đỉnh nhất! Bắn tiếng Anh tằng tằng luôn!”

Đường Tư Kỳ cười xoà: “Này có gì đâu, em đi du lịch khắp nơi, tiếng Anh của em còn giỏi gấp mấy lần chị ấy chứ.”

Dịch Đồng nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Hình như…bọn em chỉ có đi thôi, rất hiếm khi nói chuyện cùng người bản xứ…”

Lúc này Đường Tư Kỳ mới bừng tỉnh. À thì ra nhiệm vụ này không chỉ thử thách cô nói chuyện với người lạ mà còn phải sử dụng ngoại ngữ nữa.

Còn nhớ hồi ở Tây An, cô cũng bốc phải một nhiệm vụ tương tự. Gì nhì, hình như là phỏng vấn du khách nước ngoài ấn tượng về Tây An.

Lúc ấy cô luống ca luống cuống, vật lộn muốn chết đi sống lại mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thế mà hôm nay giải quyết trong tích tắc, nhẹ tựa lông hồng. Qua đó, cô hiểu thêm một đạo lý, không việc gì là khó mãi. Chỉ cần mình cố gắng nỗ lực thì có một ngày việc khó cũng trở thành dễ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận