Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 504 - Lên hay xuống?

Chương 504 - Lên hay xuống?

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 504: Lên hay xuống?

Với độ cao chót vót 5.756m, Stella Point tuyệt đối không phải là nơi thích hợp để dừng chân nghỉ ngơi. Mọi người chỉ chụp vội một tấm hình làm kỷ niệm rồi rời đi ngay. Thông thường quá nửa sẽ xuống núi từ đây, trực tiếp kết thúc cuộc hành trình. Nửa còn lại tiếp tục ôm hy vọng bò lên trên.

Nhóm Đường Tư Kỳ còn chưa kịp cảm động xong đã bị Aric thúc giục. Đi xuống cũng được, đi lên cũng được nhưng phải nhanh chóng quyết định. Chỗ này không thể dừng lâu.

Đứng từ dưới chân núi ngước cổ nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh Stella Point. Chỗ này đã gần với miệng núi lửa lắm rồi nên cũng được du di xem là đỉnh. Du khách chỉ cần lên tới đây là đã đủ tiêu chuẩn lãnh giấy chứng nhận vinh danh.

Tuy nhiên cái mà nhóm Đường Tư Kỳ muốn là chính phục đỉnh Uhuru Peak, vị trí ngay sát miệng núi lửa.

Là một người có kinh nghiệm leo núi, Từ An biết nếu giây phút này mà do dự thì không chỉ đánh mất cơ hội lên đỉnh mà thậm chí còn tăng nguy cơ cho quãng đường xuống núi.

Độ cao hơn 5000m không phải trò đùa, xung quanh chỉ toàn đá sỏi, không có dấu hiệu nào của sự sống. Để lên được tới đây, mọi người đã phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng thể chất. Ngay như anh cũng xuất hiện triệu chứng say độ cao đừng nói tới các cô gái.

Lý trí mà nói thì chỉ duy nhất một mình anh đủ khả năng leo đỉnh. Nhưng ba cô ấy đã bứt phá giới hạn tới được đây rồi, đích đến ở ngay trước mặt, nếu giờ bỏ cuộc thì lãng phí vô cùng.

Vì thế Từ An trịnh trọng nói: “Mọi người có 5 phút để quyết định, đi tiếp hay quay về.”

Tranh thủ vài phút quý giá, Aric làm nhanh một bài đánh giá thể lực. Kết quả cho thấy cả 4 người họ đều đủ sức khoẻ để leo đỉnh nhưng với điều kiện ngay khi lên tới đó phải lập tức quay xuống liền.

Dịch Đồng và Sở Tĩnh không trả lời, đồng loạt nhìn về phía Đường Tư Kỳ.

Bệnh say độ cao của chị ấy nghiêm trọng nhất. Nếu chị ấy nói lên, hai cô sẽ theo. Còn nếu chị đi xuống, các cô cũng sẽ cùng nhau xuống hết.

Chưa bao giờ Đường Tư Kỳ thấy việc bước đi lại khó khăn đến thế, cảm tưởng mỗi bước chân như rút cạn sinh lực cô. Giây phút quan trọng, không thể quyết định cảm tính nên Đường Tư Kỳ cẩn thận hỏi kỹ tình hình cụ thể.

Aric có sao nói vậy: “Đường đi đều là dốc thoải, còn hơn một trăm mét nữa là tới nơi nhưng một trăm mét này phải đi trong một tiếng đồng hồ.”

Nghe là đã thấy sợ hãi rồi. Giờ có cho đi đường bằng chưa chắc Đường Tư Kỳ đã lết nổi nói chi là đường dốc.

Nhưng đã cố mấy ngày rồi, tới phút cuối mà từ bỏ há chẳng phải bao nhiêu cực nhọc trước đó đều vô nghĩa hết sao.

Rong ruổi gần cả tuần trời, giờ hỏi đi tiếp hay đi xuống, thật sự Đường Tư Kỳ không phân định nổi cái nào khó hơn cái nào.

Cuối cùng, cô siết chặt tay quả quyết: “Tôi đi tiếp!”

Dịch Đồng với Sở Tĩnh cùng đứng lên đồng thanh: “Chúng tôi cũng đi tiếp.”

Aric hiếm khi để lộ nụ cười: “Được, nếu mọi người đã quyết tâm thì chúng ta cùng nhau leo đỉnh. Tôi tin các bạn có thể làm được, nhất định có thể!”

Đoạn đường kế tiếp đi như nào đi ra sao, sau khi xuống núi Đường Tư Kỳ tựa hồ mất sạch ký ức, không thể nhớ được gì.

Bởi đại não cô lúc ấy hoàn toàn trống rỗng, cô đi bằng ý lực chứ không còn bằng sức lực nữa rồi. Trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm, nhất định phải cố gắng, nhất định phải bước tiếp.

John vẫn như cũ, chu đáo đi sát bên cạnh, chỉ cần thấy cô hơi loạng choạng là vươn tay đỡ lấy ngay.

Không biết đi bao lâu, dưới chân bắt đầu lạo xạo lớp tuyết mỏng. Một màn trắng toát bắt đầu hiện ra. Gió rít buốt óc, lạnh thấu xương.

Đường Tư Kỳ mê man ngước mắt. Sao trên núi lại có màu trắng, hay cô bị ảo giác?

Bỗng nhiên Từ An phấn khích la lớn: “Là tuyết! Rất nhiều tuyết!”

Thoáng cái, một dòng nước mắt nóng hổi tràn qua khé mi, Đường Tư Kỳ không sao kìm nổi, giây phút này quá nhiều cảm xúc đan xen.

Cuối cùng bọn họ đã lên tới mũ tuyết Kilimanjaro. Bọn họ đã làm được, đã làm được thật rồi!

Vì băng tuyết trơn trượt nên cả đoàn phải đeo thêm dụng cụ bảo hộ vào giày mới có thể đi tiếp. Cái này công ty du lịch đã chuẩn bị sẵn, Aric phát cho tất cả mọi người, bao gồm du khách lẫn đội khuân vác.

Mặc dù đường khó đi hơn, gian nan hơn nhưng niềm phấn khích vui sướng đã đẩy lùi tất cả. Đường Tư Kỳ bước đi băng băng. Dẫm được lên tuyết có nghĩa là điểm đích đang gần ngay trước mắt.

Nhưng đồng nghĩa chứng say độ cao cũng lập tức tìm đến. Cơn đau đầu đánh úp, dạ dày quặn từng cơn, các cơ bắp đau nhức như muốn nứt toác. Đường Tư Kỳ nghiến chặt răng bước đi trong gió rít.

Ngay lúc cô tưởng chừng không thể chịu nổi nữa, ngẩng đầu thở phì phò thì đập vào mắt chính là tấm biển

[MOUNTKILIMANJARO

Congratulations

You are now at Uhuru Peak - 5.895m]

Tới rồi, rốt cuộc cũng cán đích rồi!

Đúng y như những gì được miêu tả trong cuốn tiểu thuyết đình đám của nhà văn người Mỹ, Ernest Miller Hemingway. Một mũ tuyết buốt giá ngay đường xích đạo nóng bỏng.

Cả đoàn dùng tốc độ nhanh nhất chụp chung bức hình kỷ niệm.

Đường Tư Kỳ nói trong xúc động: “Nơi này chắc có lẽ sẽ là đỉnh cao nhất mà hai chân mình có thể đi tới!”

Mọi người lưu luyến không muốn xuống, vì vất vả lắm mới lên được tới đây mà. Với cả ai cũng đuối sức hết rồi, muốn nghỉ ngơi một chút. Tuy nhiên Aric thúc giục phải lập tức đi ngay, dù chỉ dừng lại một phút cũng không được.

Vậy nên chụp ảnh xong, mọi người liền lục tục dọn đường xuống núi.

Cứ tưởng xuống thì sẽ dễ và nhanh hơn nào ngờ đó chỉ là suy đoán của Đường Tư Kỳ thôi. Thực tế khác xa!

Đường xuống và đường lên là hai cung đường khác nhau. Ban nãy lên chỉ toàn đá sỏi gồ ghề, giờ đi xuống mặt đường phủ kín lớp tro núi lửa mềm xốp, yêu cầu lực chân phải rất khoẻ, nếu không dễ dàng trượt ngã như chơi.

Ngặt nỗi cả ba cô đều chân yếu tay mềm, bao nhiêu sức lực đã đổ hết vào đường lên rồi vì thế chưa đi được bao xa các cô đã có dấu hiệu bị tụt lại phía sau.

Nhóm khuân vác lập tức bố trí, hai người dìu một cô. Tới đoạn nào khó đi quá thì trực tiếp khiêng lên.

Một đường như vậy, dìu có đỡ có, bò có lết có, mấy chục con người nương nhau mà đi, dựa vào nhau mà chống đỡ. Lúc này mới thấy ý chí và sức mạnh tập thể quan trọng tới nhường nào.

Độ cao giảm dần, sự khó chịu trong cơ thể cũng dần giảm bớt, đầu bớt nặng, hô hấp dễ dàng hơn nhưng bắp chân vẫn chưa được thả lỏng. Vì toàn bộ đường đi xuống đều phủ kín lượng lớn tro núi lửa.

Cảm giác trơn trượt thường trực, chỉ cần sơ sẩy một chút là lăn thẳng xuống đáy vực mất xác như chơi.

Đường Tư Kỳ không dám nới lỏng cảnh giác, thần kinh căng chặt, mắt mở to hết cỡ nhìn đường, một tay cầm chắc gậy, tay còn lại ghì chặt áo John.

Lộ trình hôm nay rất dài, xuất phát từ rạng sáng khi trời còn tờ mờ tối, di chuyển liên tục bảy tám tiếng đồng hồ, hầu như không được nghỉ ngơi.

Tới khi cả đoàn thành công hạ độ cao 3.950m cũng là lúc trời chuyển tối.

Đường Tư Kỳ trực tiếp khuỵu xuống lâm vào hôn mê. Nhưng trước khi mất đi ý thức, cô vẫn kịp chúc mừng bản thân mình. Hôm nay là ngày gian khổ nhất nhưng cũng là ngày thắng lợi vẻ vang nhất. Cô thế mà có thể leo lên đỉnh Kilimanjaro, nóc nhà của Châu Phi, đỉnh cao thứ 4 thế giới và là ước mơ của rất nhiều người yêu thích phiêu lưu thám hiểm.

Không chỉ bốn người Đường Tư Kỳ mà nhóm khuân vác cũng kiệt sức. Ai nấy hạ lưng xuống là ngủ say như chết.

Xuống đến độ cao này đã tương đối an toàn, triệu chứng say độ cao cũng hoàn toàn thuyên giảm. Đến giờ Đường Tư Kỳ mới thấm thía mấy cái thuốc say độ cao chỉ có tác dụng tâm lý thôi chứ cách hữu hiệu nhất chỉ có đi xuống địa hình thấp hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận