Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 300 - Kỳ - Đặc - Hiểm

Chương 300 - Kỳ - Đặc - Hiểm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 300: Kỳ - Đặc - Hiểm

Đối với những người ưa phiêu lưu mạo hiểm thì Tư Mã Đài quả là một cung đường không thể bỏ qua vì nó hội tụ cả ba tính chất Kỳ - Đặc - Hiểm

Kỳ vĩ - Đặc biệt - Hiểm trở

Từ xa, Tư Mã Đài giống như một con rồng khổng lồ đang uốn mình bám lấy vách đá cheo leo.

Những ai đủ gan chinh phục đỉnh cao Tư Mã Đài thì sẽ có cơ hội thoả thích ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ, tráng lệ. Dãy Yên Sơn nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp. Đồng bằng Hoa Bắc rộng lớn mênh mông. Tất cả tạo nên khung cảnh núi non bạt ngàn tráng lệ, mây mờ vần vũ ngoạn mục.

Nhóm Đường Tư Kỳ bị cảnh đẹp hớp hồn, mê mẩn tiến bước. Đến đài phong hoả thứ năm mới chịu dừng lại nghỉ mệt.

Đột nhiên, Trương Thiên Ý chỉ về phía xa, la lớn: “Các chị nhìn kìa!”

Đường Tư Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho hốt hoảng.

Rõ ràng đầu ngày khởi hành thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh sáng sủa, không hề có dấu hiệu của mưa ấy thế mà chẳng biết từ khi nào một đám mây đen tụ lại đang lù lù tiến về phía này bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Một bạn nữ trong nhóm mếu máo: “Không thể nào, đừng nói là sẽ mưa nha.”

Trương Thiên Ý một lần nữa vỗ ngực trấn an: “Chị cứ bình tĩnh, để em tính cho.”

Miệng nói tay làm, cô nàng mau lẹ mở tay nải, móc ra chiếc la bàn cũ rích, đầu mày nhíu chặt đầy đăm chiêu.

Lát sau, đại sư Thiên Ý gấp la bàn lại phán chắc nịch: “Không mưa, mọi người yên tâm, đảm bảo chuyến hành trình hôm nay tuyệt đối khô ráo.”

“Thật không?” cô bạn trong nhóm vẫn không ngừng ngước cổ nhìn trời lo ngay ngáy: “Chỗ này bốn bề trống trải, lại ở trên cao, nếu gặp mưa lớn e rằng sẽ khó đi lắm đó.”

Vốn dĩ Đường Tư Kỳ chẳng lo tí gì vì sáng nay ra khỏi nhà trời xanh mây trắng báo hiệu một ngày nắng ráo, hơn nữa đám mây trước mặt cũng không lớn lắm, chưa chắc sẽ mưa. Thế nhưng sau khi nghe đại sư Thiên Ý vỗ ngực khẳng định thì Đường Tư Kỳ lại đâm ra bất an

“Nếu chẳng may mưa thì làm sao giờ?”

Cô bạn cùng nhóm thở dài: “Thì đành trú tạm trong phong hoả đài đợi ngớt mưa rồi đi tiếp. Nhưng mưa xong đường sẽ ẩm ướt trơn trượt, gió lạnh nữa, khả năng hành trình tiếp theo sẽ bị ảnh hưởng.”

Trương Thiên Ý vẫn vỗ ngực khăng khăng: “Các chị phải tin em, đảm bảo không mưa là không mưa mà!”

Đường Tư Kỳ đánh mắt sang chỗ khác, cố gắng không biểu hiện ra ngoài chứ thật ra trong lòng đang gào thét “Tin em chắc có nước bán lúa giống!”

Cô bắt đầu hoang mang tìm chỗ trú. Chết rồi, đài phong hoả trống huơ trống hoác, bốn bề lọt gió, liệu có đủ chắn gió che mưa?

Thế mà lại không ướt thật, lần này lời phán của Trương Thiên Ý thực sự linh nghiệm.

Mặc dù trời có mưa nhưng không ai bị ướt. Như vậy cũng xem như đoán trúng một nửa rồi!

Lúc đám mây đen như con quái thú khổng lồ lù lù tiến tới ngay trước tầm mắt mọi người thì đột nhiên một trận gió lớn nổi lên thổi ngược nó ra xa. Màu đen từ từ tan ra hoá thành ngàn vạn giọt nước rơi xuống, tưới mát cho thiên nhiên vạn vật.

Gió mang chiếc “vòi sen di động” đó vòng qua dãy núi Yên Sơn, đến khi quay lại trường thành thì mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn.

Đường Tư Kỳ vỗ vỗ bả vai cô em khen ngợi: “Cừ lắm Thiên Ý!”

Trương Thiên Ý xấu hổ sờ sờ cánh mũi: “Trời vẫn mưa mà chị.”

Đường Tư Kỳ an ủi: “Nhưng mà bọn mình có bị ướt đâu. Tính được vậy là giỏi hơn ba đứa tụi chị rồi!”

Trương Thiên Ý gãi đầu cười ngượng: “Haha…chắc đứng trên long mạch nên em một phút xuất thần…”

Thấy trời quang mây tạnh, hai cô bạn trong nhóm vui mừng khôn xiết, nhao nhao kéo tay kéo chân Thiên Ý

“Trời ơi giỏi quá, hôm nào rảnh nhất định phải tính cho chị một quẻ nhân duyên đấy nhé.”

“Chị nữa, Thiên Ý ơi, tính cho chị nữa.”

Trương Thiên Ý hỉnh cằm, cười toe toét: “Haha, không thành vấn đề.”

Khúc nhạc đệm nhanh chóng trôi qua, mọi người tiếp tục tập trung vào cuộc hành trình. Bởi có nhiều đoạn thực sự rất khó đi, thậm chí Đường Tư Kỳ phải bò bằng hai chân hai tay mới có thể thuận lợi vượt qua.

Trên đường, cô gặp được một người mẹ trẻ dẫn theo cậu con trai nhỏ đi leo trường thành.

Cậu bạn này chắc chỉ cỡ tuổi Tuấn Bảo nhà chị Thiên Ngưng thôi mà đi giỏi hơn người lớn. Tuy cả khuôn mặt đỏ rực, đầu cũng đổ đầy mô hôi nhưng nhất quyết không bắt mẹ bế.

Mẹ cậu bé cũng không hỗ trợ nhiều, chỉ kiên nhẫn đi chầm chậm phía sau, tới khúc nào chênh vênh khúc khuỷu quá mới chìa tay ra, tạo điểm bám cho con.

Một cảnh tượng quá đỗi dễ thương, nhóm Đường Tư Kỳ chẳng ai bảo ai tự giác thả chậm tốc độ cùng đồng hành với hai mẹ con cậu nhóc.

Nhìn thằng bé mệt tướt bơ thở hồng hộc mà vẫn hừng hực khí thế tiến về phía trước, Đường Tư Kỳ rất lấy làm tò mò: “Cậu bạn nhỏ, em không mệt à?”

“Mệt ạ!”

“Thế sao vẫn muốn kiên trì đi tiếp?”

“Vì đây là trường thành.”

Nghe thì có vẻ hỏi một đằng trả lời một kiểu nhưng Đường Tư Kỳ có thể luận ra. Ý thằng bé là vì đây là trường thành cho nên có mệt đến mấy, vất vả đến mấy cũng phải kiên trì đi tới cùng, vậy mới xứng danh hảo hán nam nhi!

Nhờ sự khích lệ của cậu bé con, bốn bà chị “già” cũng bò được đến đài phong hoả cuối cùng. Đứng từ đây nhìn lại đoạn trường thành Tư Mã Đài dài dằng dặc, Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy thành tựu cực kỳ.

Có thể nói, đây mới là dáng vẻ trường thành mà cô mong muốn được nhìn thấy. Kỳ vĩ ngoạn mục, hiểm trở trùng trùng và quan trọng nhất là vẫn lưu lại vẹn nguyên dấu vết thời gian. Chứ không phải một khu di tích bị thương nghiệp hoá, bị khai thác du lịch quá đà, tu sửa sơn phết đẹp đẽ không chút hư hao tì vết nào.

Sau khi đích thân đi hết Tư Mã Đài, phải đổ mồ hôi sôi nước mắt thì Đường Tư Kỳ mới thực sự hiểu được vẻ đẹp đẽ lớn lao của kỳ quan thứ tám trên thế giới. Và từ đó cô càng tự hào hơn về dân tộc mình, bởi chỉ có một quốc gia vĩ đại mới có thể dựng được một toà trường thành trên vách đá sừng sững suốt mấy trăm năm qua.

Đứng tại đài phong hoả thứ mười, Đường Tư Kỳ xúc động rút điện thoại ra Check-in

Bạn cần đăng nhập để bình luận