Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 283 - Phán như thầy bói!

Chương 283 - Phán như thầy bói!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 283: Phán như thầy bói!

Có được đề bài, Đường Tư Kỳ bắt tay vào nghiên cứu.

Cô khoanh chân trên giường, tra cứu bản đồ đường bộ thành phố Bắc Kinh.

Đầu tiên và cũng là nơi Đường Tư Kỳ muốn đi nhất chính là Cố Cung. Sau đó tới Vạn Lý Trường Thành, Viện bảo tàng quốc gia, Di Hoà Viên, Viên Minh Viên, Thiên Đàn, Minh Thập Tam lăng…rồi cả lễ kéo cờ ở Quảng trường Thiên An Môn cô cũng muốn xem.

Ôi, nhiều quá…

Đường Tư Kỳ tay trái lướt điện thoại, tay phải hí hoáy viết viết đánh dấu vào sổ ghi chép.

Đột nhiên, một mái tóc đen xì từ giường trên rũ xuống, tiếp theo đó là một khuôn mặt chổng ngược thò ra…Đường Tư Kỳ sợ đứng tim, suýt chút quăng điện thoại, nhảy khỏi giường.

Mất một phút để bình tĩnh nhìn lại cho kỹ, thì ra là cô em giường trên.

Đường Tư Kỳ vỗ vỗ ngực, hỏi: “Có chuyện gì sao bạn?”

Dường như không ý thức được mình vừa doạ chết người khác, cô em mắt sáng lấp lánh, hồn nhiên hồ hởi: “Chị chị, chị đi du lịch một mình hả?”

“Ừh”, Đường Tư Kỳ đáp đơn giản.

Cô bé giường trên vui như mở cờ, vẫn cái tư thế chổng ngược, liến thoắng nói cười ríu rít: “Đáng lý em đi cùng nhỏ bạn cơ, nhưng hôm qua quê nhà nổi bão, thổi bay mái nhà cho nên nó vội về trước rồi, bỏ lại mình em. Nếu chị không ngại thì mình đi chung đi, được không?”

“Ok, được”, Đường Tư Kỳ gật đầu.

Lần đâu tiên ở hostel cũng được Cam Cam và Cơm Cháy rủ lập nhóm nên Đường Tư Kỳ cũng không lấy làm bất ngờ trước lời đề nghị có phần đường đột như thế này.

“Yeah, tốt quá! Hôm nay chị có kế hoạch gì chưa? Em thì không câu nệ, đi đâu cũng được, chị đi đâu em theo đó”

Lời vừa dứt cô ấy cũng phóng vèo xuống đất rồi chìa tay về phía Đường Tư Kỳ: “Chào chị, em tên Trương Thiên Ý, chị tên gì?”

“Đường Tư Kỳ”, Đường Tư Kỳ nắm nhẹ theo phép lịch sự.

“Vậy em gọi chị là chị Tư Kỳ nha!” Trương Thiên Ý cười rộ lên, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.

Đường Tư Kỳ mỉm cười thay cho lời đồng ý. Mới vừa tiếp xúc, thấy tính cách Thiên Ý phóng khoáng, xởi lời, chắc là cũng dễ chơi, Đường Tư Kỳ lén thở phào một hơi.

Chỉ sợ là bạn không hợp cạ thôi, chứ hợp rồi thì vui khỏi nghĩ.

Tuy Thiên Ý nói vậy nhưng Đường Tư Kỳ vẫn lịch sự hỏi ý kiến: “Chị định tìm hiểu văn hoá ẩm thực trước. Tính lát ra ngoài kiếm gì ăn nè, em sao? Đi chung luôn không?”

Trương Thiên Ý hưng phấn gật lia lịa: “Đi đi, em đi! Vừa lúc bụng em cũng đang sôi ùng ục. Em nói chị nghe, ở Bắc Kinh có nhiều món ngon lắm, vịt quay này, lẩu cừu này, đồ ăn vặt thì cứ phải gọi là bao la. À ở khu Bắc Tân Kiều chỗ mình có quán bán phá lấu (1) ngon bá cháy, chị muốn thử không, em dẫn chị đi?”

“Ok em!” Đường Tư Kỳ làm dấu rồi nhanh tay thu dọn điện thoại, ví tiền rồi cùng Thiên Ý đi ra ngoài.

Xui thay, vừa thò đầu ra cổng, Đường Tư Kỳ đã có linh cảm chẳng lành. Mây đen xám xịt, khí lạnh vờn qua da thịt, kiểu này thể nào cũng mưa to cho xem.

Đường Tư Kỳ vội mở di động xem thời tiết. Chuẩn luôn, dự báo thời tiết bảo hôm nay Bắc Kinh có mưa lớn.

Cô vội kéo Thiên Ý lại: “Mây đen quá em, dự báo thời tiết cũng bảo hôm nay có mưa, hay là chúng mình đừng đi xa quá, kiếm đại cái gì đó gần hostel ăn tạm cũng được. Chữ lỡ mưa lớn là ướt hết.”

“Hả? Mưa á?”

Trương Thiên Ý ngửa cổ nhìn trời rồi thò vào trong tay nải lôi ra một cái gì đó nhìn giống giống la bàn.

Đường Tư Kỳ hỏi chấm.

Trương Thiên Ý nhếch môi cười thần bí: “Em chưa nói với chị em làm gì đúng không? Chẳng giấu gì chị, em nghiên cứu huyền học, chuyên xem phong thuỷ, bói toán, đoán mệnh, coi tử vi, tướng số cho người ta. Thế nên cái này là nghề của em rồi, việc gì chị phải xem dự báo thời tiết, cái đó không chuẩn đâu, nhìn mây đen chuyển thế thôi chứ chưa chắc đã mưa. Chị để em tính cho.”

Đường Tư Kỳ trố mắt nhìn Trương Thiên Ý khua chân múa tay. Không thể tưởng tượng cô em nhí nhảnh cùng phòng lại là đại sư.

Kể ra thì cũng chung ngành freelance, cùng làm nghề tự do giống nhau nhưng có vẻ đại sư có uy hơn hoạ sĩ, nhể?!

Xoay la bàn bốn phương tám hướng, bấm đốt các kiểu con đà điểu một lúc, Trương Thiên Ý cất la bàn vào túi, phán xanh rờn

“Chị cứ yên tâm đi theo em, hôm nay không mưa được đâu, mà kể cả có thì cũng lác đác vài hạt thôi, không cần bung dù luôn.”

“Ô-kê đi thôi!”

Thầy đã phán thì sao sai được. Đường Tư Kỳ tự tin theo Trương Thiên Ý xuống phố.

Hai chị em thẳng tiến tới quán phá lấu trứ danh khu Bắc Tân Kiều. Quán này nổi tiếng lâu đời, khách đông kín bàn, phải xếp hàng đợi tới lượt. Cũng may hai chị em đứng tí là có bàn rồi.

Bên trong bàn ghế tương đối sạch sẽ, phong cách bài trí gợi lên cảm giác hoài cổ, xưa cũ, nhìn rất uy tín. Thực đơn cũng khá khiêm tốn, chỉ có hai món đinh, phá lấu ruột già và phá lấu ruột non.

Haha, nghe hơi khủng bố nhỉ. Tuy khẩu vị nặng nhưng mùi hương toả ra rất thơm. Đường Tư Kỳ chưa được lên món mà ngồi ngửi thôi cũng sắp điếc cả mũi rồi đây này.

Hai chị em gọi một phần lẫn, vì còn bỏ cả bánh mì và đậu hũ nữa nên ăn chung một phần thôi, để dành bụng lát còn ăn cái khác.

Giống như đại bộ phận thực khách trong quán, Đường Tư Kỳ gắp miếng bánh mì kẹp khúc ruột rồi uống thêm một ngụm soda. Chà, quá đã!

Đúng là quán kinh nghiệm lâu năm có khác, nêm nếm rất vừa miệng. Nhưng Đường Tư Kỳ lại thích đậu hũ nhất. Miếng đậu hũ mềm mịn ngậm đẫm nước ninh thịt, hấp thụ hết cái phần tinh tuý, béo ngậy tiết ra từ lòng mề. Vừa đậm đà, vừa thơm nồng, dai dẳng khó quên.

===

Chú thích:

(1)Phá lấu Bắc Kinh - Luzhu houshao- 卤煮火烧 - Đây là món ăn vặt rất phổ biến ở Bắc Kinh, được làm từ nhiều nguyên liệu như bánh mì, đậu phụ, sườn lợn, phổi lợn, gan lợn cắt nhỏ và đun nhừ trong nước ninh thịt. Lu Zhu Huo Shao thường được ăn kem tỏi bằm, sa tế, dấm, hẹ và rau mùi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận