Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 502 - Nâng cấp dịch vụ

Chương 502 - Nâng cấp dịch vụ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 502: Nâng cấp dịch vụ

Ngày thứ hai và ngày thứ ba, khó khăn bắt đầu gia tăng. Cung đường Whiskey hé lộ uy lực thực sự, chóng mặt khó nhằn hệt như tên gọi.

Nhóm bốn người, ngoại trừ Từ An vẫn giữ được phong độ ổn định còn lại ba cô gái mệt lử đử hết rồi, cứ cắm đầu mà đi thôi, không còn hơi sức đâu chuyện trò ríu rít, đuổi hoa bắt bướm như hôm qua nữa.

Ai nấy ghì chắc cây gậy, cúi thấp lưng, giữ vững trọng tâm, miệt mài tiến về phía trước.

Tuy nặng đô nhưng Whiskey vẫn khiến người ta đê mê bằng những khung cảnh tuyệt vời nối liền không dứt. Nếu chọn Coca-Cola thì không bao giờ có thể nhìn thấy địa hình độc đáo của dung nham núi lửa. Rồi phóng mắt ra xa là những ngôi làng mái kề mái dập dìu, những đồn điền bát ngát mênh mông và những loài hoa dại muôn hình muôn vẻ chưa kịp biết tên.

Quang cảnh độc đáo hút mắt cũng phần nào vơi bớt sự nhọc nhằn mệt mỏi của đường trường.

Bởi vì tối qua Đường Tư Kỳ vui vẻ thân thiện, còn giúp đội khuân vác vẽ tranh ký hoạ thế nên hôm nay bọn họ càng đối đãi nhiệt tình với cả nhóm bọn cô.

Bò qua đoạn đường rừng cây cối um tùm liền tới một mỏm đá thoáng mát rộng rãi. Người dẫn đường Aric ra hiệu cho tất cả dừng chân nghỉ ngơi ăn trưa.

Cứ nghĩ trưa nay cũng giống trưa qua, mỗi người bưng hộp cơm ngồi một góc. Đoàn phát cho cái gì ăn cái đó, không có sự lựa chọn.

Ai ngờ các anh ấy không ngại vất vả, hì hục mở bàn gấp, trải khăn ăn, còn tinh tế nhặt vài bông hoa dại trang trí, sau đó trịnh trọng mời bốn người bọn họ vào chỗ.

Dịch Đồng trừng lớn mắt, kinh hỉ không thôi: “Sao tự nhiên long trọng dữ vậy? Em có cảm giác như kiểu mình là tù trưởng châu Phi đi thị sát địa hình vậy.”

Đường Tư Kỳ phụt cười: “Ha ha ha, hay là sắp sửa nhập tiệc hoàng gia Pháp.”

Bên kia, đội khuân vác lúi húi chuẩn bị cơm hộp. Nội dung thì vẫn vậy nhưng có thể nhìn ra được bọn họ đã tận dụng mọi khả năng nâng cấp hình thức để mong sao mấy người Đường Tư Kỳ cảm thấy vui vẻ và ngon miệng hơn.

Bốn hộp cơm y chang hôm qua không khác tí gì nhưng thái độ phục vụ khiến bữa ăn dường như long trọng gấp bội.

Ngồi trên sườn núi Kilimanjaro ăn cơm hộp, trải nghiệm này cũng đáng tiền đấy chứ!

Từ An hóm hỉnh đùa: “Tất cả là nhờ hôm qua Tư Kỳ giúp bọn họ vẽ tranh thế nên hôm nay bọn mình được nâng cấp từ hạng phổ thông lên hẳn hạng thương gia.”

Mấy anh long trọng quá làm Đường Tư Kỳ cũng có chút bối rối: “Thế thì đêm nay tới khu cắm trại nếu còn khoẻ tôi sẽ vẽ thêm mấy bức nữa. Hình như tối qua hãn còn mấy anh chưa được vẽ thì phải.”

Sở Tĩnh ngồi một bên lặng lẽ lùa cơm, tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng có rất nhiều suy ngẫm.

Lúc trước cô học được từ chị Tư Kỳ một điều, nếu biết kiên trì và chấp nhận đánh đổi chắc chắn sẽ học được kỹ năng kiếm tiền trong lúc đi du lịch.

Giờ cô lại học thêm một điều nữa, trong lúc đi du lịch có thể dùng kỹ năng của mình giúp đỡ người khác thì sẽ càng sung sướng hơn gấp bội.

Mấy ngày sau, mỗi buổi tối dừng chân Đường Tư Kỳ lại dành ít phút thời gian vẽ vài bức. Đợi tới khi bọn họ tiến gần tới đỉnh núi cũng vừa kịp hoàn thiện 12 bức ký hoạ tặng 12 anh trong nhóm khuân vác nhiệt tình dễ thương.

Ngày thứ hai gian nan hơn ngày thứ nhất. Ngày thứ ba tin chắc sẽ càng xất bất hơn ngày thứ hai.

Độ cao tăng dần, mọi người trong đoàn bắt đầu xuất hiện triệu chứng say độ cao.

Aric đã làm hết mọi khả năng điều chỉnh tiết tấu phù hợp với thể trạng từng người nhưng khi lên tới LavaTower cách mực nước biển 4600m thì cũng không thể tránh được.

Ba hôm đầu Đường Tư Kỳ vẫn đủ sức theo kịp tiến độ nhưng từ ngày thứ tư trở đi là tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn, thậm chí triệu chứng còn nặng hơn cả Dịch Đồng và Sở Tĩnh. Chỉ cần hơi bước nhanh một chút liền bị hụt hơi không thể nào thở nổi.

Để không làm ảnh hưởng tới toàn đội, Aric buộc phải đảo Đường Tư Kỳ xuống cuối, phía sau cử một anh khuân vác canh chừng đảm bảo cô không bị tụt lại quá xa.

Cậu da đen tên John xung phong nhận nhiệm vụ đi cuối đồng thời chăm sóc Đường Tư Kỳ.

Khi ra tới mặt ngoài sườn núi, Đường Tư Kỳ choáng váng phát hiện kể cả cô có thả chậm tốc độ hết cỡ thì gai ốc khắp người cô vẫn không ngừng nổi lên từng đợt. Cô rùng mình, trong một khắc không ai để ý, Đường Tư Kỳ trực tiếp quỳ xuống nôn thốc tháo.

Nôn xong cảm giác dễ chịu hơn, cô đứng dậy tiếp tục bám theo mọi người.

Muốn đạt được mong muốn đứng trên đỉnh cao nhìn ngắm cảnh đẹp thế gian thì bắt buộc phải trả giá bằng mô hôi, nước mắt và kiên trì tới cùng.

Nghiến răng đi hết khúc cua quanh co, Đường Tư Kỳ dường như đã vượt quá sức chịu đựng, đầu óc cô quay cuồng, mọi thứ trước mắt nhoè đi, cô loạng choạng bước hụt chân. May thay John nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp. Anh lo lắng hỏi

“Are you ok?”

Đường Tư Kỳ xoa xoa mắt cá chân: “Tôi không sao, cám ơn anh.”

Phù may quá, không bị trượt ngã hoặc trẹo chân, nếu không đoạn đường tiếp theo đã khó sẽ càng khó hơn.

Vì chút sự cố nho nhỏ vừa rồi mà John càng chú ý chăm sóc Đường Tư Kỳ kỹ càng hơn. Cô đã khéo léo từ chối rất nhiều lần nhưng anh mặc kệ, vẫn như cũ âm thầm bám sát giúp đỡ cô.

Đường Tư Kỳ ái ngại vô cùng.

Càng lên cao đường núi càng hiểm trở, không khí loãng gây khó thở tức ngực, trong khi đó anh ấy phải cõng kiện hành lý to đùng, Đường Tư Kỳ để ý hơi thở của John bắt đầu nặng nhọc hơn.

Cũng may mấy người đi phía trước phát hiện John không ổn liền chủ động thay phiên đổi chỗ cho anh.

Đường Tư Kỳ luôn cắn răng chống chọi, cố gắng hết mức để không trở thành chướng ngại cho cả đoàn.

Nhọc nhằn leo dốc, trước khi mặt trời khuất núi bọn họ cũng kịp tới chạm dừng chân BarafuCap. Nơi này khác mấy trạm dừng chân trước, nó toạ lạc trên độ cao hơn 4600m so với mực nước biển. Đất ở đây cũng chẳng bằng phẳng mà là một sườn dốc dựng đứng. Và ngày mai bọn họ phải tiếp tục leo thêm 1200m nữa.

Cả đoàn trầm mặc, mỗi người đeo đuổi tâm sự riêng.

Cuối cùng vẫn là Dịch Đồng tiên phong phá tan bầu không khí bức bách ấy. Cô thở một hơi rõ dài: “Haizzzzzzz em đau đầu quá!”

Có người mở màn tự khắc có người tiếp nối: “Em cũng thế…Hơn nữa em cảm thấy lạnh lắm, càng lên cao em càng lạnh, người em cứ run lên từng đợt, lạnh từ bên trong lạnh ra khó chịu dã man, không biết em có leo lên tới đỉnh được không nữa.”

Từ An chậm rãi nói: “Đã đi được tới đây rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, mọi người gắng lên đừng bỏ cuộc. Kể cả không được thì cũng phải động viên nhau cùng cố gắng.”

Đường Tư Kỳ hiểu ý Từ An.

Cô yên lặng tự hỏi chính mình. Còn cố nổi không? Ngày mai lên đỉnh nổi không?

À đúng rồi suýt quên, trong túi cô có bảo bối.

Đường Tư Kỳ chạy về lều trại, thò tay vào Mập Ú lôi ra hộp thuốc to đùng đã mua sẵn từ Trung Quốc. Trong đó có mấy chai Hồng cảnh thiên khẩu phục dịch. Tuy không thể loại bỏ hoàn toàn các triệu chứng say độ cao nhưng uống nó vào cũng sẽ giảm bớt khó chịu phần nào.

Ngoài ra còn có một món đồ nho nhỏ nhưng tin chắc mọi người rất cần ngay lúc này.

Đường Tư Kỳ xách ra chia cho cả nhóm

“Miếng dán giữ nhiệt! Ôi trời chị Tư Kỳ, chị còn đem theo cả miếng dán giữ nhiệt sao?” Dịch Đồng há hốc mồm miệng.

Sở Tĩnh vươn hai tay nhận lấy nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình: “Chị mang từ nhà đi à? Ôi thật không thể tin được!”

Từ An cười cảm ơn: “Tốt quá rồi, có cái này buổi sáng mai sẽ bớt được vài phần khó nhọc. Ban đêm ở đây nhiệt độ có thể xuống tới âm 10, âm 20 độ. Rạng sáng mai chúng ta sẽ xuất phát sớm, mọi người nhớ chú ý dán miếng giữ nhiệt trước khi lên đường nhé.”

Còn dư một xấp, Đường Tư Kỳ đem phát cho nhóm khuân vác nhưng bọn họ không cần thế là cô lại đưa hết cho Dịch Đồng và Sở Tĩnh.

Mỗi người đút túi ba bốn miếng giữ nhiệt, miễn cưỡng cũng có thể ứng phó được với sương giá sớm mai.

Tuy nhiên Dịch Đồng không chịu được lạnh, trước khi đi ngủ phải dán ngay một miếng.

“Chị Tư Kỳ, em yêu chị quá, có bảo bối này là tối nay em có thể ngủ ngon rồi.”

Sở Tĩnh thì tiếc của chẳng dám dùng, cất hết lên để dành cho ngày mai còn mình thì ngồi bó gối, co ro rụt cổ bên đống lửa hồng rực.

Ngoài miếng dán giữ nhiệt, Đường Tư Kỳ phát thêm cho mỗi người ba gói chocolate Snickers và một chai Hồng cảnh thiên khẩu phục dịch.

Rõ ràng chỉ vài món đồ đơn giản mà mọi người vui hơn bắt được vàng. Dịch Đồng lại ríu rít như mọi ngày và Sở Tĩnh cũng tìm lại nụ cười trên môi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận