Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 106 - Hợp đồng thương mại

Chương 106 - Hợp đồng thương mại

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 106: Hợp đồng thương mại

Ba ngày hai đêm vèo cái đã trôi qua, mặc dù chị Phương đã nói rõ dịch vụ lưu trú và ăn sáng là hoàn toàn miễn phí, tiền vẽ sẽ tính riêng.

Nhưng sau khoảng thời gian ở tại đây, Đường Tư Kỳ nhận thấy mình đã quá được lời rồi, chẳng còn mặt mũi đâu tính toán tới công cán vẽ tranh nữa. Huống hồ với cái tài nghệ mèo cào của cô thì lại càng không đáng nhắc tới.

Tuy nhiên, chị Phương lại không nghĩ như vậy. Sau khi đọc được bình luận trên mạng, chị vui lắm:

“Các em chịu tới đây làm khách là chị đã cảm ơn lắm rồi. Không ngờ em còn chịu vẽ tranh và viết bài giới thiệu cho Homestay nữa. Chị không biết nói gì để cảm ơn em.”

Đường Tư Kỳ ngượng ngùng đáp: “Không không, tại khung cảnh nơi đây quá xinh đẹp khiến em rất có cảm hứng. Kể cả chị không yêu cầu thì em cũng sẽ vẽ thôi.”

Nghe vậy, chị Phương liền nhân cơ hội đặt vấn đề: “Kỳ Kỳ này, chị có thể thương lượng với em một việc nữa được không. Chị muốn sử dụng tranh vẽ của em để làm quảng cáo cho Passion Homestay. Cái này thì cũng xem như làm thương mại rồi, thế nên chị trả em phí là hai ngàn đồng, em xem mức phí đó đã phù hợp chưa. Nếu chưa thì chị em mình bàn bạc điều chỉnh lại.”

Đường Tư Kỳ thoáng sửng sốt rồi cuống quýt xua tay từ chối: “Không không chị ơi. Chị đã cho chúng em ở miễn phí, đối với em mà nói như vậy là quá đủ rồi. Tranh em vẽ chị muốn sử dụng như nào tuỳ chị, không cần trả tiền cho em đâu.”

Chị Phương dịu dàng lắc đầu: “Cái này không giống nhau. Chị mời các em tới ở là mong muốn em giúp chị viết bài Review quảng bá Homestay. Cái này coi như đã xong. Còn chị sử dụng tranh của em với mục đích thương mại thì lại là một thoả thuận khác. Nếu em không thu tiền, tức là em không đồng ý bán tranh, vậy thì sao chị dám tuỳ ý sử dụng. Em nói có phải không?”

Nghe tới đây, Đường Tư Kỳ cũng đã phần nào nắm được ý tứ của chị Phương, nhưng mà cô thực sự ngại lắm: “Chị à, về Passion Homestay…em mới vẽ được có mấy bức thôi à…không tới hai ngàn đồng đâu chị…Chị trả vậy…là nhiều quá rồi…”

Trong mấy ngày ở đây, cô chủ yếu là đùa giỡn rồi xem phim cùng hai cô bạn. Thời gian dành cho công việc không nhiều lắm, đâu đó vẽ được vài bức, trong số đó chỉ vỏn vẹn ba bức là về Passion Homestay thôi.

Chỉ với ba bức vẽ, cô đâu có mặt mũi nào nhận thù lao tận hai ngàn đồng cơ chứ. Nó quá cao so với mức giá mà trước giờ cô vẫn báo với khách hàng.

Ngờ đâu chị Phương uyển chuyển cười nói: “Nếu em cảm thấy ít thì vẽ thêm cho chị một bức nữa đi.”

Xem ra chị Phương thật lòng thích tranh mình vẽ, đã vậy Đường Tư Kỳ cũng không tiện từ chối nữa: “Dạ vâng, thế để em về sẽ vẽ thêm hai bức rồi gửi chị. Chị cứ dùng tranh thoải mái, không cần thông qua em đâu ạ.”

Hợp đồng bằng miệng cũng là hợp đồng có giá trị pháp lý. Vậy nên sau khi thoả thuận xong, chị Phương lập tức chuyển cho Đường Tư Kỳ hai ngàn nhân dân tệ thông qua tài khoản WeChat. Rồi sau đó, chị đích thân lái xe chở ba cô gái vào trong nội thành.

Ngồi trên xe, nhìn Passion Homestay càng lúc càng xa rồi lại nhìn vào tài khoản của mình đột nhiên tăng thêm hai ngàn đồng, Đường Tư Kỳ cảm giác như mình đang mơ vậy.

Cái này đúng như người ta hay bảo “được ăn, được nói, được gói mang về đây mà”.

Nếu không phải đích thân trải qua thì có đánh chết cô cũng không tin trên đời lại có chuyện may mắn tới vậy.

Đang lúc rồi rắm quẩn quanh với mớ suy nghĩ hư hư ảo ảo thì điện thoại rung grừ…grừ…

Là ba nhắn tới…

[ Con vẫn đang ở Hàng Châu chứ? Còn tiền tiêu không? Ba vừa lĩnh lương hưu tháng này xong, nhưng mẹ mày không ở nhà nên chả biết tiêu gì. Con cần không, để ba chuyển cho?]

Chú Đường làm bộ tuỳ ý gửi một tin nhắn bâng quơ, chứ lòng chú phải chắc đến 99% Đường Tư Kỳ hết sạch tiền. Trên đời này, làm gì có ai hiểu con cái bằng cha mẹ, con bé nhà chú chẳng được cái gì chỉ có cái tính cứng đầu là không ai bằng. Kể cả nó có chết đói thì cũng không quay về ngửa tay xin tiền ba mẹ.

Song, với cương vị một người cha, chú đâu nỡ nhìn con mình đói khổ thiệt thòi, vậy nên đành dùng cách này để khéo léo ướm lời. Hy vọng con bé sẽ không cảm thấy ngại.

Trong mắt Đường Duệ Thanh, Đường Tư Kỳ vẫn luôn là con bé con lì lợm, chuyện gì cũng giấu nhẹm đi, chẳng chịu chia sẻ cùng ba mẹ.

Thế nhưng, thực tế có vẻ trái ngược hẳn với suy nghĩ trong đầu chú. Đường Tư Kỳ hồi âm rất nhanh, hơn nữa thông qua giọng điệu thì dường như đang phấn khởi bừng bừng

[ Ba, con mới bán mấy bức tranh, kiếm được hai ngàn lận. Hí hí ]

Đường Duệ Thanh: [ Gì? Con mới bán tranh? Bán cho ai? ]

Không phải con bé đang đi du lịch sao, tự dưng lại nói bán tranh là thế nào? Sao mọi chuyện càng lúc càng rối rắm khó hiểu như vậy?

Đường Tư Kỳ: [ Con đang ở Hàng Châu, vừa đi du lịch vừa tìm cảm hứng sáng tác. Con đã vẽ được hai bộ rồi, “Kỳ Kỳ du ngoạn Hàng Châu” với cả “Cố Đô Lâm An”. Con đăng tranh ở trên mạng ấy, thế là chị chủ Homestay nhìn thấy và rất thích phong cách vẽ của con nên chị ấy đã ngỏ ý mời con đến ở miễn phí hai ngày ba đêm. Homestay nhà chị ấy đẹp lắm ba ạ, ở ngoại ô nên không khí trong lành thích cực. Trong khoảng thời gian ở đó con cũng vẽ được ba bức. Chị ấy muốn mua và còn trả cho con hai ngàn. Đây, chị ấy vừa mới chuyển khoản cho con xong nè ba.]

Đính kèm tin nhắn gửi đi là một ảnh chụp biên lai nhận tiền.

Đường Duệ Thanh gần như không dám tin vào mắt mình. Hoá ra căn biệt thự xuất hiện trong mấy bức vẽ của con gái gần đây là được mời tới ở không mất tiền sao???

Chú đắn đo viết rồi lại xoá, xoá rồi lại viết…

Đầu bên kia, Đường Tư Kỳ cũng đang nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ đợi. Cuối màn hình, dấu ba chấm cứ nhấp nháy có rồi lại mất, mất rồi lại có…

Mãi sau, rốt cuộc cũng đợi được hồi âm của ba

[ Giỏi lắm con gái. Nhưng mà đừng mải chơi quá, vẫn phải ưu tiên công việc lên hàng đầu.]

Đường Tư Kỳ chun chun mũi, trề mỏ hệt như ngày bé lúc bị mắng ham chơi. Nhưng lần này ba nhắc thừa thật rồi, dạo gần đây cô chăm chỉ quá trời quá đất, vẽ được bao nhiêu tranh còn gì nữa!

Sau khi nói chuyện với con gái xong, chú Đường vẫn bần thần ngồi trên ghế sô pha, cố gắng tiêu hoá lượng tin tức lớn vừa tiếp nhận.

Vậy là con bé thật sự kiếm được hai ngàn nhân dân tệ từ việc bán tranh sao?!

Không yên tâm, chú lại mở biên lai nhận tiền ra xem lại.

Đúng là một cô gái tên Phương đã chuyển cho Đường Tư Kỳ hai ngàn nhân dân tệ vào sáng nay.

Con bé không nói dối, đây là sự thật! Chú Đường cười tít mắt, bấm số ông bạn thân chuẩn bị khoe khoang

“Lão Từ, có rảnh không, ra đầu phố uống tách trà đi.”

Từ Hiến: “Không đi được, đang canh nồi chân giò hầm. Tối nay anh có bận gì không, nếu không thì lên nhà tôi ăn cơm đi.”

Đường Duệ Thanh đồng ý ngay: “Được đấy, chân giò là món khoái khẩu của tôi.”

Từ Hiến thuận miệng hỏi: “À mà Tiểu Kỳ vẫn còn chơi ở Hàng Châu hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận