Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 193 - Xe dù

Chương 193 - Xe dù

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 193: Xe dù

Trên mạng đã cảnh báo đi xem Binh Mã Dũng thì phải cẩn thận, coi chừng bị lừa. Thế nên sáng hôm sau Đường Tư Kỳ dậy rất sớm, bắt tuyến buýt từ trung tâm thành phố tới khu tham quan. Đi xe số mấy, dừng bến nào, từng bước đều theo sát chỉ dẫn trên mạng, không dám sai khác.

Sau khi di chuyển khoảng 45 phút về phía ngoại thành, xe buýt dừng tại trạm trung chuyển. Ở đây, du khách có thể tiếp tục bắt xe tới quần thể Tượng binh mã Tần Thuỷ Hoàng, suối nước nóng Hoa Thanh Trì hay Lệ Sơn tuỳ thích. Ba khu thắng cảnh này nằm cùng hướng, tuy nhiên khoảng cách khá xa, không thể đi bộ được nên ban quản lý đã bố trí các tuyến xe chở khách tham quan tới tận nơi.

“Người đẹp người đẹp, đi Đội quân đất nung hả? Qua đây đi, bên này có tuyến chuẩn bị xuất phát này, nhanh lắm.”

“Em ơi, xe miễn phí đây, còn trống ba chỗ thôi. Đủ người là rời bến ngay, không phải đợi lâu…”

“Đi đâu thế em gái? Binh Mã Dũng, Hoa Thanh Trì hay Lệ Sơn? Đi theo anh đi, bên anh có đủ cả ba tuyến. Xe đậu ở ngay kia thôi, đã nổ máy sẵn sàng rồi, em lên là lăn bánh luôn. Chứ giờ mà em đợi xe buýt thì lâu lắm. Nửa tiếng mới có một chuyến mà chuyến gần nhất vừa đi xong. Rồi còn phải xếp hàng đông đúc nóng nực nữa. Đi xe anh đi, đảm bảo nhanh hơn xe buýt nhiều. Lên xe máy lạnh mát rượi, còn được phát nước đóng chai miễn phí nữa. Em ơi, em ơi…”

Hàng tá người đàn ông vây lại chào mời, chèo kéo, Đường Tư Kỳ hoảng quá, vừa xua tay vừa chạy trối chết. Nhưng có vài người vẫn kiên nhẫn bám theo, một bên hạ thấp xe buýt, một bên tâng bốc xe nhà mình

“Bên đó là tuyến đi Hoa Thanh Trì. Em muốn bắt buýt số 5 phải không? Xe nhà anh cũng đi tuyến số 5. Lên đây anh chở nhanh hơn này em gái…”

Đường Tư Kỳ càng nghe càng cảm thấy không đúng. Nếu đã miễn phí thì chẳng cần mời chào, du khách cũng sẽ tự động bu vào. Nhưng đằng này mọi người đều chấp nhận nắng nôi xếp hàng đợi xe buýt, chứng tỏ là có vấn đề.

Vậy nên Đường Tư Kỳ nhất quyết không đáp lời, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng tới trạm xe buýt, tìm đúng số tuyến của mình rồi ngồi đợi.

Không bao lâu sau, xe tới. Đường Tư Kỳ nhảy lên xe, soát vé rồi mà lòng vẫn thấp thỏm không yên, phải quay sang hỏi bác gái ghế bên cho chắc: “Bác ơi cho cháu hỏi nhờ một tí, xe này đi tới Binh Mã Dũng, đội quân đất nung của Tần Thuỷ Hoàng phải không bác?”

Bác gái cười hiền hoà: “Đúng rồi cô bé.”

Phải vậy Đường Tư Kỳ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Thấy bác gái cũng hiền lành, thân thiện nên Đường Tư Kỳ bèn đánh bạo bắt chuyện: “Bác ơi, sao trong bến có nhiều người chạy ra chèo kéo khách thế nhỉ? Mấy xe đó cũng là xe phục vụ khách du lịch tới các điểm tham quan ạ?”

Bác gái cười xoà: “Có xe phải, có xe không. Có xe là do các công ty du lịch bố trí cho khách đoàn hoặc tranh thủ đón khách lẻ, nhưng cũng có không ít xe dù.”

Đường Tư Kỳ rất lấy làm bất ngờ: “Xe dù ấy ạ? Sao ở đây lại có xe dù? Ban quản lý không bắt hả bác?”

Bác gái: “Phải xe dù hay không thì bác cũng không rõ vì bác chưa đi bao giờ, chỉ nghe người nhà kể lại thôi. Nhưng trước đây thì đúng là có thật, chúng giả danh xe buýt tuyến số 5 để lừa du khách tới mấy khu thắng cảnh giả. Sau này chính quyền mạnh tay vào cuộc tụi nó mới bớt lộng hành đấy. Nhưng vấn nạn chèo kéo khách thì vẫn còn.”

Đường Tư Kỳ nhíu mày hoài nghi: “Thắng cảnh giả? Có phải đội quân đất nung giả mà báo đài đã từng đưa tin không bác?”

Bác gái gật gù: “Đúng đúng, chính là nó đấy. Trước kia khu này loạn lắm. Bọn chúng hoành hành dám dựng lên cả một khu giả mạo. Bề ngoài thì trông cũng giống mô giống dạng lắm nhưng đi vào bên trong mới té ngửa, tượng binh lính rồi ngựa xe nọ kia toàn là mô hình thôi. Đã vậy vé vào cửa còn đắt cắt cổ nữa, thật là bậy bạ.”

Đường Tư Kỳ cười cười: “Bác là người ở đây ạ?”

Bác gái lắc đầu: “Không, bác không phải dân ở đây, bác đến chơi thôi. Nhưng mà chồng bác làm việc ở Hoa Thanh Trì nên đi thường.”

Hai bác cháu càng nói càng hợp, dần dần Đường Tư Kỳ tự động buông bỏ áp lực tâm lý, mạnh dạn hỏi: “Bác ơi bác có ấn tượng gì về mảnh đất Tây An này không ạ?”

Tuy rằng bác gái không phải dân địa phương nhưng đã tới rất nhiều lần, gần như quen thuộc luôn rồi thế nên ý kiến đánh giá sẽ bao quát và khách quan hơn.

“Tây An hả…” Bác gái thoáng dừng đôi chút để sắp xếp câu chữ rồi bắt đầu chầm chậm nói, “Mấy năm gần đây Tây An thay đổi rất nhiều. Ví dụ ở phương diện du lịch, như ban nãy bác cũng đã nói với cháu rồi đấy, nhà nước quy hoạch tốt hơn, mọi thứ đi vào quy củ hơn. Hai năm trở lại đây xây thêm nhiều tuyến tàu điện ngầm giúp mọi người di chuyển được dễ dàng. Cảnh quan chung cũng rất được chú trọng, đường phố sạch đẹp, cây xanh bóng mát. À phải rồi, sau khi đi thăm Binh Mã Dũng và Hoa Thanh Trì, buổi tối cháu nhớ xem màn ca vũ “Trường Hận Ca” nhé. Cảnh ở Hoa Thanh Trì thì cũng thường thôi nhưng màn biểu diễn ca vũ thực sự rất đặc sắc. Cứ cho là có người nhà làm trong đó nên ưu ái giới thiệu quá lên chút cơ mà bác là bác thấy nó hay thật”, Bác gái thật thà chia sẻ.

Đường Tư Kỳ cười cảm ơn: “Dạ vâng, cháu sẽ ghi nhớ ạ.”

Thông qua lời kể của bác gái, Đường Tư Kỳ biết được trước đây ngành du lịch Tây An cũng tồn tại nhiều bất ổn như chèo kéo, lừa đảo khách du lịch. Tuy nhiên các vấn nạn đã bị dẹp bỏ, Tây An đã và đang phát triển ngày một lớn mạnh và văn minh hơn.

Bên cạnh đó là màn ca cũ “Trường Hận Ca” được lưu ý là rất đặc sắc, không nên bỏ lỡ. Vừa hay trong danh sách ưu đãi của hệ thống cũng có vé thế là Đường Tư Kỳ lập tức đổi ngay, dự định tối nay sẽ đi xem.

Đến trạm, Đường Tư Kỳ tạm biệt bác gái xuống xe, đi theo mọi người tiến vào khu khai quật Tượng binh mã Tần Thuỷ Hoàng, quét mã QR, qua cổng an ninh.

Cứ tưởng qua cổng là đến nơi rồi ai dè mọi thứ còn xa lắm. Đập vào mắt cô là một hàng dài xe điện đang đợi sẵn.

Đường Tư Kỳ lấy làm khó hiểu vô cùng, bèn đứng lại quan sát thì thấy có một đoàn khách du lịch nhanh chóng quét mã thuê xe, một vài khách lẻ sau một hồi loay hoay cũng lục tục leo lên xe đi thẳng.

“Haizz, không thể hiểu nổi mấy ông quản lý làm cái trò gì nữa. Hồi trẻ tôi đến đây chỉ việc mua vé là vào tới hầm mộ nhìn thấy tượng binh mã ngay. Lúc ấy cơ sở vật chất hãn còn thô sơ lắm, chưa có phòng ốc xây sửa khang trang như này, cơ mà thế lại tiện, đi vài bước chân là tới nơi rồi. Đằng này dựng cái cổng soát vé rõ xa làm gì không biết? Để bắt mấy ông già bà lão như chúng tôi phải bỏ tiền đi xe điện à?”

“Có vẻ khoảng cách cũng không xa lắm, thấy trên bảng chỉ dẫn ghi là không tới 1km, hay là tụi mình đi bộ đi.” Nhóm bạn trẻ hào hứng rủ nhau đi bộ.

Còn Đường Tư Kỳ thì không cần cân nhắc nhiều. Quan điểm của cô trước giờ luôn lấy tiết kiệm làm tiêu chí hàng đầu, cái gì không cần thiết là nhất quyết không xì tiền. Nếu mục này đã không được hệ thống hỗ trợ thì thôi cô cũng bỏ qua luôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận