Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 476 - Tây Tạng - nóc nhà thế giới

Chương 476 - Tây Tạng - nóc nhà thế giới

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 476: Tây Tạng - nóc nhà thế giới

Qua câu chuyện của Đường Tư Kỳ, nhiều bạn trẻ nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng mình trong đó. Ai mà chẳng từng có lúc khó khăn bế tắc, thậm chí là đau khổ cùng cực. Bởi vì đồng cảm nên từng câu từng chữ như chạm vào trái tim, lay động tâm can người nghe.

“Một tình bạn tuyệt diệu và thần kỳ làm sao. Trên đường gặp gỡ, trở thành bạn hữu, dắt tay nhau đi lên đỉnh cao nhân sinh, quá tuyệt vời!”

“Sau khi từ đây về, tôi sẽ ngay lập tức làm hai việc. Một là nộp đơn xin nghỉ phép dài hạn, book vé máy bay. Hai là lên mạng đặt trước sách mới của Tiểu Kỳ.”

“Ôi tự nhiên cũng muốn đi du lịch quá. Ước gì trên đường cũng gặp được những người bạn tốt giống vậy. Thật là ngưỡng mộ quá đi huhu!”

Vậy nên đến tiết mục ký tên mới có cảnh

“Chị Kỳ ơi, có thể viết cho em một câu này được không ‘chúc Hạo Hạo sớm ngày đạt thành ước mơ chu du vòng quanh thế giới.”

“Chị Cơm Cháy, chị Cam Cam ơi, cho em xin chữ ký của hai chị nữa.”

“Hi Tiểu Kỳ, mình mua ba quyển, có thể ký giúp cả ba được không?”

“Chị Kỳ chị Kỳ, sang năm em phải thi đại học rồi, chị viết tặng em một lời chúc may mắn nhớ.”

Trong quá trình xếp hàng ký tặng, có không ít người sau khi xem livestream mới vội vã chạy đến khiến cho hàng người càng lúc càng dài. Ban tổ chức phải thương lượng cùng ông chủ hiệu sách thuê thêm một tiếng đồng hồ nữa mới có thể viên mãn kết thúc chương trình.

Trở về nhà, Cơm Cháy thả uỳnh người xuống sô pha, miệng than thở: “Trời ơi mệt chết tớ rồi, coi bộ làm hoạ sĩ đại thần gì đó cũng không thơm, nội ký tên thôi cũng muốn gãy cả tay.”

Cam Cam cũng nửa nằm nửa ngồi trên chiếc sô pha đơn bên cạnh: “Mình bội phục cậu thật đấy, chương trình kéo dài bao lâu mà vẫn duy trì được nụ cười. Đến khúc cuối là mình cười không nổi nữa, hai bên cơ miệng cứng đờ ra…”

Nhà chỉ có hai chiếc ghế thì đã bị hai cô bạn chiếm đóng. Hết chỗ Đường Tư Kỳ trực tiếp trải thảm yoga ra nằm.

“Mình cũng mỏi nhừ cả người đây, lát đi massage đi, mình mời.”

Cam Cam hứng thú liền: “Massage hả?”

Nhưng Cơm Cháy thì lười đến độ không muốn động thân, chỉ mấp mánh cánh môi phản đối: “Mình không đi đâu hết, mình tuyên bố sẽ dính chặt lên chiếc sô pha này.”

Đường Tư Kỳ nhướn mày: “Massage xong đi ăn lẩu, mình mời.”

Y như rằng, Cơm Cháy bật dậy như cái lò xo: “Đi, đi massage!”

Lát sau, biên tập Hà Hân gọi cho Đường Tư Kỳ xin địa chỉ của Cơm Cháy và Cam Cam để phía ban tổ chức gửi quà.

Tuy nhiên cuộc vui nào chẳng đến lúc tàn, cuộc hội ngộ nào rồi cũng đến lúc nói lời chia tay.

Ngày hôm sau, Cơm Cháy quay về Trùng Khánh tiếp tục công việc. Cam Cam trở lại đường đua trở thành đại luật sư. Đường Tư Kỳ tiếp tục lên máy bay, bay tới thành phố ánh nắng Lhasa.

Tại phòng chờ sân bay Nam Ninh, trong lúc đang ngồi đợi điện thoại bỗng rung lên, hệ thống gửi thông báo mới

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên…]

Ồ lâu rồi mới thấy, Đường Tư Kỳ nhanh chóng Click mở

[Tây Tạng được mệnh danh là nơi gần thiên đường nhất. Có người nói ở đây chụp đại một bức cũng ra ảnh đẹp.

Người chơi hãy mua một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số - DSLR (digital Single-lens reflex camera), chụp lại cảnh đẹp Tây Tạng và đăng lên bất cứ nền tảng bán ảnh trực tuyến nào.

Kiếm được 10 USD (tương đương 64 nhân dân tệ), người chơi sẽ được hệ thống hoàn trả toàn bộ khoản chi phí mua máy ảnh DSLR.]

Xem ra mục đích của nhiệm vụ lần này là muốn cô học thêm kỹ năng mới, kỹ năng chụp ảnh.

Cũng được thôi!

Thật ra lúc trước nhận thưởng Mèo Ú thần kỳ, Đường Tư Kỳ đã tính tới chuyện mua máy ảnh kỹ thuật số rồi. Nhưng vì nó khá đắt lại chưa quá mức cần thiết nên cô vẫn nấn ná chưa quyết. Lần này coi như có cớ để quyết tâm xuống tiền.

Đường Tư Kỳ liền bắt tay vào nghiên cứu. Tuy nhiên càng xem càng rối, trên thị trường có quá nhiều nhãn hiệu với vô vàn mức giá. Để một gã tay mơ như cô chọn đại nghe chừng nguy hiểm quá, thế là Đường Tư Kỳ bèn đi tìm kiếm cao nhân. Mà trong cái ngành này cô có quen biết ai ngoài Cao Quang Vũ. Trong chuyến du lịch Sri Lanka lần trước, Đường Tư Kỳ cũng học mót được từ anh Quang kha khá kỹ thuật chụp choẹt. Cái gì không chắc chứ riêng về khoản quay phim chụp ảnh thì anh Quang đích thị là dân chuyên.

Để tiết kiệm thời gian, Đường Tư Kỳ nhắn thẳng luôn trong nhóm chat.

Đường Tư Kỳ: [Anh Quang ơi, em muốn mua máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số, yêu cầu là chụp ra thành phẩm nhìn chuyên nghiệp tí để có thể bán lấy tiền ý. Anh có thể gợi ý cho em dòng máy nào phù hợp được không?]

Lúc này Cao Quang Vũ đang săn mây tại một nhà hàng cheo leo trên đỉnh vách đá ở đảo thiên đường Bali. Vừa thấy tin nhắn, anh lập tức trả lời ngay

Cao Quang Vũ: [Kinh phí của cô tầm bao nhiêu?]

Đường Tư Kỳ: [Tầm hai mươi ngàn đổ về thôi anh.]

Cao Quang Vũ: [Hai mươi ngàn thì hơi eo hẹp chút. Muốn chụp đẹp thì ngoài thân máy phải đầu tư ống kính xịn, mà cái này mới nặng tiền. Thế này đi, để anh giới thiệu cho cô một người bạn, cậu ấy đang có nhu cầu muốn bán gấp, giá cả chắc không đắt hơn hai mươi ngàn đâu. Bất quá thiết bị chỉ là thứ yếu, muốn có tác phẩm đẹp điều tiên quyết là phải kiên nhẫn tập luyện, đôi khi phải có cả vận may. Nói chung cố lên!]

Phía dưới đính kèm danh thiếp của người bạn kia cùng tài liệu học nhanh cách sử dụng máy ảnh DSLR.

Bộ tài liệu này quả thực rất hữu ích cho người mới bắt đầu và hoàn toàn không biết gì như Đường Tư Kỳ.

Cao Quang Vũ: [Ở Tây Tạng anh quen không ít bạn là nhiếp ảnh gia. Bọn họ thường thuê xe cùng nhau đi rong ruổi chụp ảnh. Nếu được cô có thể gia nhập, trên đường có gì không biết bọn họ sẽ trực tiếp chỉ dẫn. Cách học này là nhanh biết nhất.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận