Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 213 - Ngày gia đình

Chương 213 - Ngày gia đình

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 213: Ngày gia đình

Đường Tư Kỳ kéo ba vào bằng được: “Ba cần một cái áo khoác, đi vào đây xem xem có cái nào hợp với ba không. Hôm nay để con gái chọn cho ba nhé, con sẽ chọn cho ba một cái đẹp nhất.”

Đường Duệ Thanh líu ríu bước chân, thực tình không muốn bước vào trong một tí nào. Cửa hàng này tuy mang nhãn hiệu trong nước nhưng trang hoàng lộng lẫy, nhìn qua là biết không hề rẻ chút nào.

Thấy con gái có lòng hiếu thuận, biết nghĩ cho cha mẹ, chú đã vui lắm rồi, làm sao có thể để con phải tốn tiền vì mình được.

Đường Tư Kỳ vẫn cố nài nỉ: “Ba à, đợt trước con có nhận một công việc người ta cho phiếu mua hàng trị giá 5000 nhân dân tệ, nhưng chỉ dùng được trong trung tâm thương mại này thôi. Hôm nay cả nhà mình mua quần áo mới, ai cũng phải mua, không thì bỏ phí cái phiếu à. Giờ ba chọn trước đi rồi còn tới mẹ và con nữa.”

Đường Duệ Thanh sửng sốt: “Công việc gì mà tốt quá vậy?”

Lưu Anh ban đầu cũng không tin, nghĩ là vào xem chơi chơi thôi, chứ trong này toàn treo áo khoác cao cấp, nhẹ nhàng thì vài trăm, thậm chí có không ít cái hơn ngàn đồng, sao có thể nói mua là mua dễ dàng vậy được.

Thế nhưng không ngờ con gái tiết lộ có Phiếu Mua Hàng trị giá tận năm ngàn đồng. Trời ơi, là năm ngàn đó chứ không phải vài ba trăm đâu.

Lưu Anh gấp gáp hỏi: “Con làm cái gì mà người ta cho Phiếu mua hàng lớn tới vậy?”

Tất nhiên Đường Tư Kỳ không thể nói là hệ thống đưa nên đành bịa đại cái cớ: “À, đợt trước có trung tâm thương mại đặt vẽ tranh trả thù lao bằng Phiếu Mua Hàng, tất nhiên có kèm ít tiền mặt nữa. Con thấy Phiếu Mua Hàng cũng tốt, cũng có khác gì tiền đâu, tội gì không nhận.”

Lưu Anh nghe lọt lỗ tai, nháy mắt tươi cười như hoa, phong thái cũng tự tin đĩnh đạc hơn hẳn. Có thể nói đi vào trung tâm thương mại có tiền và không có tiền là hai trạng thái khác nhau một trời một vực.

Thím cũng quay sang thúc giục chồng: “Đi thôi, đừng phụ lòng con nó chứ.”

Thế là phía trước con kéo, phía sau vợ đẩy, Đường Duệ Thanh dù có không muốn tới mấy thì cũng phải thuận theo.

Rõ ràng ở nhà như nước với lửa thế mà ra đây lại đồng lòng nhất trí đến lạ, hai mẹ con kéo Đường đại ca đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, hết ướm cái nọ lại bắt thử cái kia, lựa tới lựa lui cuối cùng cũng chọn được một cái áo khoác ưng ý nhất.

Nhưng phải công nhận mắt nhìn của phụ nữ rất chuẩn, Đường Duệ Thanh mặc vào là vừa vặn như in, đứng phom đứng dáng, màu sắc tôn da, trông rất lịch lãm và sang trọng.

Tuy nhiên, vừa thoáng nhìn thấy con số 1499 nhân dân tệ in trên mác áo là Đường Duệ Thanh dội ngược ngay

“Thôi thôi, không cần thiết phải mua cho ba quần áo đắt vậy đâu. Mua cho hai mẹ con là được rồi. Đi, đi sang hàng quần áo nữ.”

Đường Tư Kỳ nhanh tay lẹ mắt đổi một tấm phiếu mệnh giá 1500 đồng, trực tiếp đi đến quầy thu ngân, không cho ba đổi ý.

Cô nhân viên cửa hàng nãy giờ đi theo tiếp ba người họ liền khéo léo bắt chuyện: “Đấy là con gái của cô chú ạ?”

“Đúng vậy”, Đường Duệ Thanh thoáng ngượng ngùng nhưng câu trả lời thì đầy tự hào và hãnh diện.

Cô nhân viên hết lời khen ngợi: “Con gái cô chú hiếu thảo quá, biết dẫn ba mẹ đi mua quần áo, hơn nữa cũng rất có mắt nhìn, chọn được cái áo quá là hợp với chú, kiểu dáng sang trọng, màu sắc tôn da. Chú mặc lên nhìn đẹp lắm ạ.”

Lại được chú Đường nhà ta rất thích khoe con, thế nên rôm rả thành ngay câu chuyện: “haha, con bé là hoạ sĩ nên cũng gọi là có tí chút mắt thẩm mỹ.”

Y như rằng, cô nhân viên ồ lên đầy kinh ngạc: “Ồ, con gái chú là hoạ sĩ sao? Giỏi thật đấy. Vẽ tranh kiếm tiền để mua quần áo cho ba mẹ, đúng là đẻ con gái tuyệt vời chú nhỉ.”

Đường Duệ Thanh sung sướng cười đến độ không khép được miệng, mãi tới lúc Đường Tư Kỳ quay lại chú mới kiềm chế chút chút, nhưng khi xách túi áo ra khỏi cửa hàng, cả người chú cứ lâng lâng như đi trên mây, tủm tỉm theo vợ con sang khu thời trang nữ.

Lưu Anh thích chụp ảnh và cùng bạn bè du lịch đó đây thế nên gu ăn mặc của thím khá thời thượng với những tông màu rực rỡ, tươi tắn.

Ngoài quần áo, Đường Tư Kỳ còn chọn cho mẹ một chiếc kính râm chống tia UV, mũ và khăn lụa.

Tuy rằng tổng tiền mấy món cũng không bằng một cái áo khoác của chồng, nhưng như vậy cũng đủ khiến Lưu Anh vui như mở hội rồi.

Ngần ấy năm, quan hệ mẹ con luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Nếu thím nhớ không lầm thì lần cuối cùng thím dẫn con gái đi mua quần áo là khi nó học cấp ba. Còn sau khi nó lên đại học là thôi đấy, hễ động nói tới là nó gắt gỏng, chống đối, ăn gì mặc gì cũng chẳng nhờ đến mẹ, toàn tự mình mua lấy.

Thế mà chớp mắt một cái đã bao năm trôi qua, con gái giờ giỏi giang rồi, kiếm được tiền còn biết quay về lo ngược cho ba mẹ nữa. Lòng Lưu Anh bất giác tràn đầy cảm khái, cũng muốn mẹ con gần gũi hơn thế nên sau khi chọn xong đồ cho mình, thím rất nhiệt tình lựa đồ cho Đường Tư Kỳ

“Tư Kỳ Tư Kỳ, cái váy này đẹp này, hợp với con lắm, mặc lên là ra dáng thục nữa liền, thêm đôi giày cao gót nữa là….”

Đường Tư Kỳ chỉ liếc mắt một cái là phản đối ngay: “Đẹp thì đẹp thật nhưng không hợp với con. Giờ công việc của con phải di chuyển nhiều, mặc mấy đồ như vậy bất tiện lắm.”

Lưu Anh bực dọc vì con gái không nghe lời: “Giờ lớn rồi ra đường phải ăn vận trang điểm cho giống con gái đi chứ. Xuề xoà luộm thuộm người ta cười cho.”

Cái câu này mẹ nói mãi không chán chứ Đường Tư Kỳ nghe tới phát ngán luôn rồi. Song trước đây cô chỉ biết xị mặt phản đối còn giờ đã dám nói ra suy nghĩ của mình: “Mẹ, đồ có đẹp hay không thì trước tiên phải hợp với mình cái đã. Con ghét nhất mấy kiểu điệu đà đầm váy loè xoè. Ban nãy đi ngang một cửa hàng có phong cách năng động khoẻ khoắn con thấy khá thích, giờ mình sang đó thử đi mẹ.”

Bởi vì đúng gu nên Đường Tư Kỳ chọn rất nhanh, loáng cái đã ôm được ba bộ, một bộ áo liền quần và hai bộ rời. Mặc thử lên người thấy khá ưng, toát ra vẻ vừa thời thượng vừa tiêu sái. Nhưng quan trọng nhất là cả ba bộ đều phù hợp với kiểu tóc cô mới cắt, làm tôn lên nước da trắng ngần, cặp mắt to đen linh hoạt cùng dáng vẻ tràn đầy nhựa sống của cô gái trẻ.

Lưu Anh mặc dù vẫn bảo thủ cho rằng con gái là phải váy áo điệu đà nhưng cũng không thể phủ nhận Đường Tư Kỳ mặc kiểu này khá xinh.

Nãy giờ nghe cái mùi thuốc súng nồng nặc quanh đây, Đường Duệ Thanh rất sợ chiến tranh nổ ra thế nên cứ đi theo vợ kèm kèm: “Được rồi, nói ít vài câu đi em. Anh cảm thấy Tư Kỳ mặc vậy đẹp mà. Cũng có quy định nào bắt là con gái thì phải mặc váy đâu. Nó không thích thì kệ nó, em đừng có ép nữa.”

Sau khi mua hết những gì cần mua, trong phiếu vẫn còn dư tận mấy trăm đồng, Đường Tư Kỳ liền dẫn ba mẹ vào một nhà hàng Chiết Giang nằm trong khu ẩm thực dưới tầng hầm Trung tâm thương mại. Cô lướt qua thực đơn, thuần thục gọi món: “Cho tôi một phần gà hun khói trà, thịt kho Đông Pha, miến tôm hấp tỏi, bí đỏ chưng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận