Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 169 - Tự túc là hạnh phúc

Chương 169 - Tự túc là hạnh phúc

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 169: Tự túc là hạnh phúc

Sự việc đã quá sức chịu đựng, Đường Tư Kỳ buộc phải lên tiếng: “Anh Tạ Hàng, tôi có điều cần nói. Theo như hợp đồng đã ký thì đây chính là điểm cuối của cuộc hành trình. Tất cả những nơi cần đến đều đã đến, ngay cả những cửa hàng không cần cũng đã vào đủ rồi. Lúc đăng ký mua Tour, tôi đã thông báo với nhân viên công ty du lịch rằng sau khi lịch trình kết thúc, tôi sẽ ở lại Lạc Sơn mà không theo đoàn quay về Thành Đô. Giờ lịch trình đã kết thúc, hai chúng tôi cũng không có nhu cầu mua sắm nên chúng tôi xin được tạm biệt mọi người tại đây.”

Không ngờ lại có người muốn rời đoàn, Tạ Hàng lạnh giọng nói: “Hiện tại chưa tới giờ giải tán, với cả chỗ này cách nội thành rất xa. Hai cô bỏ đi lỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ai chịu trách nhiệm. Các cô mua Tour du lịch là có ký hợp đồng đàng hoàng, bắt buộc phải tuân theo thời gian và lịch trình trên hợp đồng. Bao giờ cả đoàn giải tán thì các cô mới được đi. Chứ ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì tôi không gánh nổi cái trách nhiệm này đâu.”

Cứ tưởng làm khó được nhau, ngờ đâu Tiểu Vũ giải quyết trong vòng một nốt nhạc: “Chúng tôi có thể viết cam kết sau khi rời đoàn bất luận xảy ra vấn đề gì sẽ tự chịu mọi hậu quả. Hơn nữa cái này chúng tôi đã thoả thuận trước, tin chắc trong hợp đồng cũng có ghi lại, chứ không phải chúng tôi tự ý rời đoàn.”

Tạ Hàng không ngờ hai cô gái này miệng mồm lại đanh thép đến vậy.

Mềm nắn rắn buông, thấy cứng không ăn thua, Tạ Hàng bèn chuyển qua chiêu ngọt ngào, mềm mỏng với hy vọng có thể dụ hai cô ấy ở lại thêm một lúc, kể cả không mua gì cũng không sao, chỉ cần bước chân vào cửa hàng là hắn có hoa hồng. Hắn ăn hoa hồng theo đầu người mà.

“Hà tất gì hai bạn phải khổ như vậy. Giờ rời đoàn phải tự túc xe cộ có phải vất vả hơn không. Đằng nào cũng quay về trung tâm thành phố, chi bằng đợi một chút xe đoàn sẽ đưa hai bạn vào nội thành luôn. Hành trình cũng sắp đi đến hồi kết rồi. Chúng ta chỉ còn ở lại bên nhau một ít phút nữa thôi.”

Tuy nhiên mặc kệ hắn lải nhải khua môi múa mép, Tiểu Vũ và Đường Tư Kỳ đã quyết định rồi. Hai cô nhanh chóng viết một bản cam kết, ký tên rồi kéo hành lý xuống xe.

Có người tiên phong, một vài người khác liền học theo. Họ cũng chịu hết nổi, không muốn tiếp tục ở lại ôm cục tức nữa. Kết thúc sớm bớt phiền não.

Từ Gia Định Phường bắt xe vào nội thành mất có mười mấy đồng, không hề xa xôi cách trở như Tạ Hàng hù doạ.

Ngồi trên taxi, Tiểu Vũ vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, thì thầm hỏi: “Chị chị, tối nay mình ở đâu hả chị?”

Sự tình diễn biến bất ngờ, Đường Tư Kỳ cũng chưa kịp nghiên cứu kỹ càng, chỉ tuỳ tiện chọn đại một con phố sầm uất ở khu vực trung tâm. Kệ, cứ vào nội thành cái đã rồi từ từ tính tiếp.

Mang tâm lý thành phố du lịch cái gì cũng đắt đỏ, đặc biệt là tài xế taxi rất hay chặt chém khách du lịch, thế nên Đường Tư Kỳ thử lân la bắt chuyện cùng bác tài: “Anh ơi, ở Lạc Sơn chỗ nào có nhiều đồ ăn ngon anh nhỉ?”

Anh tài xế giật thót mình.

Chết cha, tiếng phổ thông à?

Anh tài dừng một nhịp, sắp xếp lại câu chữ rồi vận dụng hết vốn từ phổ thông ít ỏi để trả lời hai cô khách xinh đẹp: “Ăn…ăn ngon đương nhiên là phố cổ. Lạc Sơn cái gì thiếu chứ món ngon là không thiếu…ý là nhiều vô số, nhiều lắm, rất nhiều…Đặc biệt là ở các phố nhỏ…ồ không, hẻm nhỏ hẻm nhỏ chứ. Nói cho hai em bí mật, đừng vào mấy nhà hàng rộng lớn sang trọng, ăn ở đó chẳng thoải mái. Vào mấy quán nhỏ nhỏ, xập xệ ấy, vừa ăn vừa bắt ruồi đảm bảo bao ngon.”

Ngồi ở hàng ghế phía sau, Tiểu Vũ và Đường Tư Kỳ nghe muốn rối não, nhưng đại khái cũng đoán được ý chính.

Tiểu Vũ cười ngọt ngào : “Anh ơi, thế anh giới thiệu cho chúng em một vài quán ruột mà anh hay ăn đi.”

Có vẻ nhắc đúng chủ đề tủ, ngôn ngữ của anh tài bỗng nhiên trôi chảy hẳn: “Dân địa phương tụi anh thích xiên que…hmmm…chính là lẩu cay ấy, thích nhất món đấy. Ở Lạc Sơn, gi gỉ gì gi cái gì cũng xiên vào que tre được. Nhúng vào lẩu thì gọi là lẩu cay. Đem nướng trên than hoa thì gọi là xiên nướng. Kết hợp thịt gà với rau củ thì thành món Gà Bo Bo. Nói chung cái nào cũng ngon cả. Hai em từ xa tới thì ăn thử Gà Bo Bo trước đi. Bọn anh ở đây thì không thích bà Diệp lắm nhưng có vẻ khách du lịch rất thích. Dân địa phương hay ăn ở một quán nhỏ bên cạnh Học Viện Giáo Dục hơn. Nói chung chỗ nào cũng ngon, tuỳ hai em lựa chọn thôi. Ôi…nói đến chủ đề này tự dưng đói bụng quá…Lẩu cay cũng rất ngon, ở Trương Công Kiều có nhiều quán lắm, ra đó tha hồ chọn, vào đại quán nào cũng được. Còn gì nữa nhỉ…hmmm…tào phớ này, bánh trứng nướng này, mỳ lạnh, bò bắt chéo chân, lưỡi vịt, băng phấn…ôi nhiều lắm…”

Anh tài tự kể tự thèm, len lén nuốt nước miếng rồi hỏi: “Thế giờ hai em muốn đi đâu?”

Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ như rơi tõm vào mê cung mỹ thực. Nhiều như vậy, biết ăn cái gì trước bây giờ?!

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Vũ tỉnh táo. Từ một danh sách các món ngon, đã chọn ra được món muốn nếm thử trước nhất: “Ăn gà bo bo đi. Giờ mình đi thế nào ra quán gà bo bo hả anh?”

Đường Tư Kỳ ngồi bên cạnh gật đầu lia lịa. Thứ nhất món này tên nghe rất hấp dẫn. Thứ hai, dù chưa ăn qua bao giờ không biết ngon dở thế nào nhưng lúc còn ở hostel “Mười năm đeo ba lô”, cả Đại Kiều lẫn Phương Đông đều cật lực đề cử món này. Cuối cùng bị tất cả phản đối nói là đặc sản Lạc Sơn thì phải đến Lạc Sơn ăn mới chính tông. Giờ đã ở Lạc Sơn rồi, không thưởng thức thì quả là có lỗi với bản thân.

Anh tài xế nhiệt tình chỉ dẫn. Muốn tiện thì thuê khách sạn ở bên cạnh con phố ẩm thực Trương Công Kiều. Đi ăn gì cũng dễ, chỉ cần ngồi xe buýt vài trạm là tới quán gà bo bo yêu thích của người dân địa phương rồi.

Vì thế, Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ liền chọn một khách sạn gần khu Trương Công Kiều sầm uất. Hai chị em thuê một phòng, chia ra mỗi người 50 đồng một ngày, bằng với giá của hostel Mười năm đeo ba lô.

Buông hành lý xuống, nằm kềnh ra giường, Đường Tư Kỳ cảm thấy cả người được thả lỏng. Quả nhiên đi du lịch tự túc vẫn thoải mái hơn đi theo đoàn rất nhiều.

Muốn ở đâu thì ở, muốn ăn gì thì ăn, khoẻ thì đi, mệt thì nghỉ, không cần phải phụ thuộc vào bất cứ ai.

Tính ra đi đoàn chỉ lợi về mặt phương tiện di chuyển thôi. Nhưng nếu chịu khó nghiên cứu và bạo dạn hơn thì cứ ra thẳng nhà ga, mua vé đi Lạc Sơn là được, cũng chỉ tốn có mấy chục đồng.

Chỉ có đường đến núi Nga Mi là hơi lắt léo một chút. Nhưng mà hình như ở đó có đường cao tốc xuyên tỉnh thì phải. Lúc ở Hồng Xuân Bình, Đường Tư Kỳ nhìn thấy một tốp người xuống khỏi xe khách.

Như vậy xem ra, không đi theo đoàn sẽ phải lo nhiều việc hơn chút đỉnh thôi chứ cũng không phải là không thể.

Đường Tư Kỳ âm thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ cố gắng chuẩn bị kỹ càng hơn. Nếu có thể tự đi thì quyết không đăng ký đoàn. Tự túc là hạnh phúc, không có gì quý hơn độc lập, tự do miếng nào to thì gắp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận