Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 219 - Thương quá hoá giận

Chương 219 - Thương quá hoá giận

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 219: Thương quá hoá giận

Hôm nay trùng hợp có La Tuệ Quân, mẹ của Từ Thiên Ngưng cũng ở nhà. Bình thường, La Tuệ Quân và Lưu Anh là đôi chị em thân thiết, có cùng sở thích đi du lịch tham quan đó đây. Nhưng trước nay hai người toàn đi chung với chi hội phụ nữ tổ dân phố, chưa bao giờ đi cùng chồng con, thế nên nghe Đường Duệ Thanh thông báo, dì cũng rất lấy làm bất ngờ

“Tư Kỳ quả là đứa trẻ hiếu thuận, còn biết dẫn ba mẹ đi chơi nữa, thật là tốt quá. Anh yên trí, em sẽ nhắc nhở lão Từ nhà em thường xuyên xuống đó tưới tắm chăm sóc cho vườn cây. Anh cứ yên tâm đi chơi với Lưu Anh và Tư Kỳ đi, không cần bận lòng chuyện ở nhà.”

Giây trước nói nói cười cười là thế, giây sau tiễn Đường Duệ Thanh về rồi, Từ Hiến và La Tuệ Quân lại mỗi người ngồi một góc, lặng lẽ lâm vào trầm tư.

Kể từ sau cái lần Từ Thiên Ngưng dẫn Tuấn Bảo về thăm ông bà ngoại rồi khóc khóc mếu mếu bế nhau đi thì bầu không khí trong nhà luôn căng thẳng, trầm buồn như vậy.

Hai vợ chồng mặt đối mặt đấy nhưng lại chẳng hé môi nói với nhau nửa lời. La Tuệ Quân trong lòng oán trách chồng nóng nảy đuổi con gái và cháu ngoại đi mất, còn Từ Hiến cũng đồng thời thầm trách vợ trước đây không ngăn cản Thiên Ngưng, để con gái cưới phải một thằng tệ bạc, không ra gì làm lỡ dở cả cuộc đời nó.

Chỉ là mọi việc đã xảy ra rồi, có oán trách hay đổ lỗi qua lại cũng chẳng thay đổi được gì mà chỉ làm cho tình thân thêm xa cách.

Nhà bọn họ, đã thật lâu không được sống trong cảm giác ấm áp của đoàn viên.

Từ Hiến ủ rũ đi ra ban công châm điếu thuốc.

Cùng tuổi với nhau mà sao Đường Duệ Thanh tốt số quá làm chú chạnh lòng ghen tỵ. Cơ mà nói vậy cũng không phải. Rõ ràng chú cũng có một đứa con gái ngoan hiền, hiếu thuận thậm chí còn hơn hẳn lão Đường một thằng cháu ngoại thông minh, hiểu chuyện cơ mà. Nhưng đã bao lâu rồi chú chưa được ôm hôn cưng nựng Tuấn Bảo?

Lần này nghe tin Tư Kỳ sắp sửa đưa vợ chồng lão Đường đi du lịch khiến Từ Hiến không thể giả bộ điềm nhiên được nữa.

Trước đây chú với lão Đường hay ngồi tâm sự với nhau, buồn phiền vì con cái không nghe lời, gia đình xào xáo không yên. Nhưng nhìn xem, nhà người ta đã hoà thuận rồi, còn chuẩn bị dắt tay nhau đi chơi vui vẻ nữa trong khi đó nhà mình thì…

Đúng lúc này, La Tuệ Quân dè dặt cất tiếng từ phía sau: “Tôi nói này lão Từ, hay là ông gọi điện thoại cho Thiên Ngưng bảo nó đưa Tuấn Bảo về chơi đi.”

Sở dĩ ở trong nhà mình mà phải đi nhẹ nói khẽ, dè dặt dò từng lời là vì đề tài này cực kỳ nhạy cảm, thậm chí trở thành điều cấm kỵ trong một khoảng thời gian rất dài. Bởi lẽ chỉ cần nghe tới hai cái tên Thiên Ngưng và Tuấn Bảo là Từ Hiến lại nổi trận lôi đình ầm nhà ầm cửa, thế nên dù nhớ con nhớ cháu quặn thắt tim gan thì dì La cũng tuyệt nhiên không dám nhắc nửa lời.

Dì hiểu tính cách chồng mình, bởi quá thương cho nên mới không cách nào chấp nhận nổi hiện thực chua xót. Đứa con gái đã đặt trọn tin yêu và kỳ vọng, ấy vậy mà cãi cha cãi mẹ nằng nặc kết hôn rồi khăng khăng ly dị, để giờ đây sống cảnh đơn thân không chồng, một mình bươn chải nuôi con nhỏ. Thử hỏi có đáng giận không cơ chứ?!

Y như rằng, La Tuệ Quân mới vừa nhắc tới, Từ Hiến liền xoay ngoắt người lại. Song lần này chú không quát tháo ầm ĩ mà chỉ yên lặng đứng đó, hai bả vai không ngừng run rẩy.

Nhìn vậy, La Tuệ Quân cũng chẳng đành lòng thúc ép chồng. Dì thở dài nói: “Thôi được rồi, nếu ông sợ mất mặt thì để tôi gọi điện cho con.”

Cổ họng đắng chát, Từ Hiến kìm nén tiếng nấc nghẹn, khó nhọc cất lời: “Đừng gọi, cũng đừng bảo nó về. Bình thường một mình nó chăm con lại phải lo buôn bán kiếm tiền đã vất vả lắm rồi, đừng bắt nó chạy đi chạy về nữa. Tôi với bà thu xếp lên Thượng Hải một chuyến, xem xem có gì đỡ đần nó chuyện nhà cửa con cái.”

La Tuệ Quân vui mừng gật đầu mà nước mắt rơi lã chã: “Được được được, để tôi đi gọi điện thông báo cho Thiên Ngưng.”

Tối hôm đấy, Đường Tư Kỳ đang vẽ tranh thì nhận được video Call của Lạc Tuấn Bảo.

Đầu dây bên kia là giọng nói non choẹt trong giao diện một ông cụ non: “Đường Tư Kỳ! Sao dì đi đâu mà lâu thế, khi nào dì mới về?”

Cu cậu kéo dài giọng ở cuối câu tựa hồ làm nũng khiến Đường Tư Kỳ nhũn cả tim.

Cô cười toe toét, chẳng hề khó chịu trước màn tra khảo của bé cưng: “Ồ, có người nhớ dì nha. Nhưng giờ dì lại chưa về ngay được. Dì đang ở Ôn Châu mất rồi.”

“Hả? dì đã đi những đâu á hả? Dì đi Tứ Xuyên rồi tới Tây An. Vốn định sau đó sẽ về Thượng Hải nhưng giữa đường kế hoạch có chút thay đổi. Chắc dì sẽ phải đi thêm một thời gian nữa đó. Cục cưng đừng buồn nha.”

“Dì còn định đi đâu nữa à?” Lạc Tuấn Bảo cúi đầu, chớp chớp hai hàng mi dài cong vút.

Tuấn Bảo càng lớn càng giống chị Thiên Ngưng. Con trai gì mà da dẻ trắng hồng, mi thanh mày tú, tính tình lại ôn nhu ngoan ngoãn khác hẳn đám trẻ cùng trang lứa. Thường ở cái tuổi này là mấy ông tướng quậy phá, nghịch ngợm lắm, vậy mà Tuấn Bảo nhà này ngoan hiếm thấy.

Đường Tư Kỳ: “Dì chuẩn bị dẫn ông Đường với bà Lưu Anh đi Vân Nam chơi nè. Sau khi chuyến đi kết thúc sẽ lập tức quay về Thượng Hải thăm Tuấn Bảo chịu không?”

Lạc Tuấn Bảo “vâng” một tiếng rõ nhỏ. Không khó để nhận ra tâm trạng của cậu bé hơi trùng xuống.

Chưa đợi Đường Tư Kỳ hỏi, Lạc Tuấn Bảo đã thì thầm tâm sự: “Con muốn khoe với dì tranh con vẽ. Cô giáo dạy con rất nhiều cái mới.”

“Nhiều lắm hả? Đâu đâu, cho dì xem với. Hay là con lấy điện thoại chụp lại rồi gửi cho dì đi.”

“Vâng, lát con chụp gửi dì. À, đúng rồi dì ơi, con nghe mẹ bảo ông bà ngoại sắp lên Thượng Hải. Khả năng sẽ ở phòng dì, dì có để ý không? Mẹ bảo sẽ đổi chăn ga gối mới.”

Đường Tư Kỳ kinh hỷ ngồi bật dậy: “Ông bà con lên Thượng Hải? Tốt quá, tốt quá rồi. Không sao không sao, dì không để ý, con bảo mẹ cứ sắp xếp cho ông bà đi. Tuấn Bảo ngoan, nhớ nghe lời ông bà nha con.”

Nhưng lạ thay, dường như càng nói tâm trạng cậu bé càng nặng nề. Nó cúi gằm mặt, mãi sau mới lí nhí nói: “Con…con sợ mẹ với ông bà gặp…gặp rồi lại cãi nhau…”

Tuấn Bảo tuy nhỏ tuổi nhưng trí nhớ rất tốt. Cu cậu nhớ rõ lần trước về quê, mẹ với ông bà đã cãi nhau rất nhiều. Lần nào cũng quát tháo ầm ĩ khiến bé con sợ phát khóc. Mặc dù bị mẹ nhốt ở trong phòng nhưng Tuấn Bảo vẫn nghe được loáng thoáng. Đại ý là vì mẹ dẫn theo nó mà ông bà ngoại không vui cho nên mới mắng mẹ.

Bởi thế cho nên sau khi biết tin ông bà sắp sửa lên Thượng Hải, bé con Tuấn Bảo lo lắng vô cùng. Lo là mẹ với ông bà lại cãi nhau. Cũng lo ông bà ngoại không thích mình. Và có một mối lo lớn nhất, Tuấn Bảo giấu kín tận đáy lòng không dám tiết lộ với ai đó là cu cậu sợ ông bà ngoại muốn đưa mình đi, không cho mình ở cùng mẹ nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận