Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 137 - Tiểu Kỳ du ngoạn Nam Kinh

Chương 137 - Tiểu Kỳ du ngoạn Nam Kinh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 137: Tiểu Kỳ du ngoạn Nam Kinh

Trước khi về khách sạn nghỉ ngơi, Đường Tư Kỳ ghé quán cơm bình dân gọi đại một suất lấp đầy cái bụng rỗng, chứ chạy đông chạy tây cả ngày hôm nay, cô đói sắp xỉu luôn rồi.

Đánh chén no nê, Đường Tư Kỳ tung tăng về tới khách sạn thì đã thấy anh chủ đang rung đùi ngồi tán phét cùng đám bạn ở đại sảnh.

Vừa thoáng thấy bóng dáng Đường Tư Kỳ là anh chủ hớn hở liền: “A, tiểu sư phụ của tôi về rồi. Thế nào, hôm nay đi chơi đã đời chứ hả?”

Đường Tư Kỳ cười cười: “Vâng, nhờ phước của anh, cũng không tệ lắm.”

Anh chủ bắt đầu mở kênh bán ‘than’: “Nãy giờ ngồi không bứt rứt tay chân gần chết mà không dám vào game, phải đợi đại thần về dẫn dắt chứ không lại rớt hạng nữa là ăn cám. À mà tiểu sư phụ đã ăn cơm chiều chưa? Hay là để anh bảo nhà bếp nấu cho tiểu sư phụ vài món ngon ngon ăn lấy sức bắn game cho dẻo nhé.”

Hiếm khi thấy anh chủ nói năng nhỏ nhẹ với ai, ông bạn ngồi bên cạnh cười khinh bỉ: “Gớm quá, nổi hết da gà da vịt lên đây này. Em gái mới vừa đi chơi về mệt, ông để người ta nghỉ ngơi chút xem nào.”

Đường Tư Kỳ không khách sáo, tiện tay kéo ghế ngồi xuống rồi vào ngay việc chính: “Thôi không cần đâu, em ăn rồi. Nãy giờ anh thua mấy trận? Cần phải thắng mấy nữa thì mới đủ điều kiện thăng cấp?”

“Hai trận”, anh chủ rụt rè xoè hai ngón tay

Đường Tư Kỳ một bên rút điện thoại ra đăng nhập trò chơi một bên sảng khoái nói: “Ồ, vậy cũng nhanh thôi. Để em đưa anh lên Vương Giả rồi em đi nghỉ cũng được.”

Thấy cô gái nhỏ con mà khẩu khí lớn quá, ông bạn ngồi bên không giấu được sự kinh ngạc xen lẫn hồ nghi. Vương Giả Vinh Diệu đâu phải là game dễ ăn, đã vậy còn là thăng lên Vương Giả, có mà cày suốt đêm nay cũng chưa chắc đã lên được ấy chứ, ở đó mà đòi nhanh!

Vào trận, Đường Tư Kỳ cầm Mã Siêu, thao tác thành thục như múa trên màn hình khiến hai mắt anh chàng kia hoa cả lên, vừa mê mẩn vừa thích thú.

Bằng tất cả lòng hâm mộ, anh ta bắt đầu xin xỏ: “Đại…đại lão, anh chơi Minh Thế Ẩn, hay là cô cũng kéo anh với được không. Đằng nào cũng phải kéo thằng đần này, cô tiện tay mang anh theo với…”

Đường Tư Kỳ sợ xanh máu mặt, giờ mà cứ đắm đuối vào game là có khi trắng đêm nay, ngày mai còn bao nhiêu việc nữa, thôi thôi cô xin kiếu. Vậy nên ngay sau khi giúp anh chủ khách sạn thắng liên tiếp ba trận, thành công thăng cấp là cô vội vã xách túi chuồn thẳng lên phòng.

Trước khi vào thang máy, Đường Tư Kỳ còn nghe rõ giọng điệu khoe khoang của anh chủ: “Thế nào, sư phụ tao lợi hại không. Buổi trưa kéo tao từ Tinh Diệu lên Vương Giả một lần rồi, buổi tối lại kéo tao lên một lần nữa. Chỉ ba ván là xong, quá trâu bò cmnl!”

Anh bạn đứng bên bĩu môi đầy ganh tỵ: “Mẹ cái thằng không biết xấu hổ, một ngày bắt gái cứu hai lần. Nhục như chó mà còn khoe.”

Anh chủ khách sạn phá lên cười ha hả: “Nhục ‘moẹ’ gì. Sao vừa rồi mày không biết nhục đi, chỉ được cái sĩ mồm…hahaha…”

Lên phòng, tắm rửa thay bộ quần áo bụi bặm ra, Đường Tư Kỳ ngồi vào bàn làm việc, tính lọc lại đống hình chiến lợi phẩm ngày hôm nay. Ai ngờ vừa mở máy lên, tin nhắn từ Group “Thanh-Bạch” đã nhảy ra tới tấp.

Không hổ là dân làm hậu kỳ chuyên nghiệp, Hứa Tiên đã chỉnh xong đoạn video clip và gửi vào nhóm chat

Tiểu Bạch (nickname của Bạch Nương Tử): [ Ôi Tiểu Thanh đây rồi, đợi mãi mới thấy cậu online, mau xem video Hứa Tiên mới chỉnh đi. Hai đứa mình ngầu như trái bầu, hoá phép thần sầu thôi rồi luôn hahahaha…]

Tiểu Thanh (nickname của Đường Tư Kỳ): [ Ơi, tớ vừa mới về, tớ xem liền đây.]

Từ những khung hình đầu tiên, Đường Tư Kỳ đã sung sướng cười không ngậm được miệng. Nhớ lúc nãy diễn, cô với Bạch Nương Tử cứ quơ tay quơ chân loạn xạ, nhìn ngớ ngẩn cực. Thế mà qua xử lý của Hứa Tiên lại xịn sò đến ngỡ ngàng, từ kỹ xảo hình ảnh đến hiệu ứng âm thanh phải giống bản gốc đến chín mươi phần trăm.

Khúc mở đầu, Hứa Tiên còn lồng bài hát chủ đề của phim, âm thanh quen thuộc khơi gợi biết bao ký ức, ve vuốt cả cảm xúc lẫn linh hồn người xem.

Đường Tư Kỳ tự biết mình diễn rất sượng và đơ, thế mà ra thành phẩm thấy cũng mượt mà, tự nhiên ra phết.

Tiểu Thanh: [ Hahahaha! 1000 likes cho Hứa Tiên, quá siêu phàm luôn!]

Tám với nhóm bạn một lúc, Đường Tư Kỳ phải quay lại với công việc của mình. Cô lựa ra những bức hình đẹp nhất và nét nhất chụp các vị trướng trong Vương Giả Vinh Diệu để làm tư liệu vẽ.

Để có sự thống nhất và liên tục, Đường Tư Kỳ lấy tên “Tiểu Kỳ du ngoạn Nam Kinh” đặt cho bộ tranh lần này.

Vẫn như mọi lần, cô dùng hình vẽ để lưu lại những món ngon đã ăn, những cảnh đẹp đã ngắm, những nơi tuyệt vời đã từng đi qua.

Mới đầu chỉ đơn thuần là vì nhiệm vụ, vì sinh tồn, sau dần thành thói quen lúc nào không hay. Người ta viết nhật ký bằng câu chữ còn cô lại chọn cách gửi kỷ niệm vào tranh vẽ.

Tác phẩm vừa đăng lên đã nhận được sự hưởng ứng của đông đảo fan hâm mộ. Thậm chí nhiều bạn còn bảo ngày nào cũng lên đợi tranh của cô. Bỗng nhiên, Đường Tư Kỳ cảm thấy khá vui và tương đối hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Tuy nhiên dạo gần đây bận di chuyển nhiều, không có thì giờ nhận đơn nên cái ví lép quá. Đợi xong việc ở Nam Kinh quay về Thượng Hải, phải giành ra một khoảng thời gian tập trung kiếm tiền mới được. Có vậy mới yên tâm đi đó đi đây, tiêu pha gì cũng tự tin và thoải mái hơn.

Sáng hôm sau, Đường Tư Kỳ đúng giờ hẹn tới chân núi Tử Kim đã thấy mọi người tụ tập gần đông đủ rồi. Cả nhóm lố nhố vây quanh dì Lý, mẹ chàng Hứa Tiên, để nghe phổ cập kiến thức về các loại rau dại.

“Ôi, dân Nam Kinh tụi dì thích ăn rau dại lắm, đây là tập tục từ các cụ thời xưa truyền xuống. Mà nói tập tục thì nghe chừng đao to búa lớn quá, tại ăn ngon ăn bổ nên ông bà nấu cho cha mẹ, rồi cha mẹ nấu cho con cái, dần già nó đi vào bữa cơm gia đình, trở thành món ăn truyền thống già trẻ đều yêu thích. Rau dại đa dạng và phong phú lắm, mùa nào cũng có nhưng mùa xuân là có nhiều và ngon nhất. Được cái năm nay ông trời cho mưa nhiều, khí hậu mát mẻ nên chuyển mùa rồi mà rau vẫn đua nhau mọc xanh um. Tiếc là đã sang hạ nên không đa dạng chủng loại như lúc đầu xuân nữa.”

Dì Lý thuộc tuýp người chân thành lại nhiệt tình, nói là móc ruột móc gan, nói say mê không biết mệt. Đáng tiếc, đám trẻ cứ nghệt ra như phỗng.

Bọn họ không thể nào lý giải nổi, rau mọc dại trên rừng thì ngon và bổ tới mức nào mà khen dữ vậy?

Dì Lý vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Nam Kinh bọn dì có câu ‘dạ dày mỗi người con Nam Kinh đều chứa cả ngọn núi Tử Kim’, ý chỉ người Nam Kinh ăn rau dại trên núi Tử Kim mà lớn, đã là dân Nam Kinh thì không ai không yêu thích rau dại. Hôm nay lực lượng đông thế này xem chừng sẽ năng suất lắm đây. Nếu đào được nhiều, dì mời mấy đứa đến nhà, dì sẽ chiêu đãi mấy đứa đặc sản Nam Kinh. Đảm bảo ăn vào là ghiền, ăn rồi nhất định sẽ phải quay lại Nam Kinh, vì không nơi nào có đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận