Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 386 - Húp trọn

Chương 386 - Húp trọn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 386: Húp trọn

Từ Thiên Ngưng bật cười: “711 là cửa hàng tiện lợi mà, có phải nhà hàng đâu. Đây, ở đây còn mấy chỗ này, con chọn đi.”

Lạc Tuấn Bảo cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng tìm được một chỗ vừa ngon vừa rẻ.

“Hay mai nhà mình tới đây ăn đi. Quán này cũng được đề cử Michelin mà nhìn có vẻ rẻ lắm.”

Ban đầu Đường Tư Kỳ cũng lầm tưởng Michelin là đồng nghĩa với sang trọng, với đắt đỏ. Nhưng hôm nay ba người ăn uống phủ phê mà hoá đơn có mấy chục đồng, cũng không gọi là rẻ nhưng cũng không tới mức vượt ngoài khả năng chi trả.

Ấy thế mà Lạc Tuấn Bảo còn kêu rẻ lắm, không biết thực hư ra sao.

“Ok, vậy mai chúng ta tới đó ăn thử.”

“Sáng mai dậy đi luôn!” Lạc Tuấn Bảo hào hứng đề nghị.

Đường Tư Kỳ giật mình, gì mà hăng hái quá vậy?! Cô cầm lấy di động nhìn thoáng qua. À thì ra là một tiệm mỳ bò, chẳng trách Lạc Tuấn Bảo rủ đi ăn sáng.

Thật không ngờ Michelin cũng đề cử những quán bình dân giống vậy. Bất quá được ghi tên vào danh sách thì hẳn là chất lượng không tồi.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Tuấn Bảo dậy sớm nhất, khua chiêng múa trống đánh thức mọi người.

Đường Tư Kỳ vươn vai ngáp dài ngáp ngắn: “cái con ỉn ham ăn này, mới mấy giờ mà đòi ăn sáng hả?”

Từ Thiên Ngưng cũng chưa tỉnh hẳn, lẩm bà lẩm bẩm trong cơn mơ màng: “Ai bảo em dẫn nó đi ăn ngon chi, giờ nó mê Michelin rồi, ngày nào cũng đòi Michelin cho xem. Trân trọng thông báo cho em biết hôm qua nó đánh dấu mấy chỗ liền. Đoán chừng mấy ngày tới chúng ta khỏi có thì giờ đi chơi.”

Song như vậy có hề gì, vì Đường Tư Kỳ cũng ham ăn chẳng kém gì thằng cháu, nhất là lại còn vừa ngon vừa rẻ thì sao có thể bỏ qua được. Từ hôm qua tới giờ, cô cứ hiếu kỳ không biết cái quán mỳ thịt bò mà Tuấn Bảo giới thiệu sẽ có hương vị thế nào đây.

Dưới sự thúc giục của Lạc Tuấn Bảo, chưa tới nửa tiếng đồng hồ sau, tất cả đã mũ áo chỉnh tề, sẵn sàng đi bộ tới quán mỳ bò vinh dự có tên trong Michelin Guide với mức tiêu dùng bình quân chỉ 12 nhân dân tệ mỗi người.

Tuy nhiên vì căn tiệm nhỏ đến độ gần như tàng hình trên bản đồ Google Map thế nên những thực khách sành ăn chỉ còn cách lần tìm từng số nhà một.

Của đáng tội số nhà ở Thái Lan không theo quy luật như bên Trung Quốc mà cứ lung tung hết cả lên. Báo hại có một con phố con con thôi mà ba người Đường Tư Kỳ vòng đi vòng lại không biết bao nhiêu lần mà vẫn chẳng thấy quán mì bò nào cả.

Đường Tư Kỳ vừa định hỏi thăm người đi đường thì Lạc Tuấn Bảo cầm tay kéo lại: “Khoan đã dì, hình như con ngửi thấy mùi thịt bò.”

Đường Tư Kỳ khựng bước, chun mũi hít hít vài cái. Quả nhiên có hương thịt bò thoang thoảng trong gió thật.

Và thế là ba người đi theo mùi hương, thành công tìm được đúng địa chỉ.

Hoá ra nó không nằm ở mặt tiền đường mà núp mình trong một con hẻm nhỏ.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Tư Kỳ kiếm đường bằng cách đánh hơi. Tuy nhiên chính vì vậy lại càng khiến cô chờ mong gấp bội, không biết hương vị của nó thần thành tới mức nào mà mùi thơm lan xa tới tận đầu ngõ.

Tiếp đón ba người là nụ cười không thể nồng hậu hơn của ông chủ. Ấn tượng tiếp theo là cái nồi hầm xương bò to như cái thùng phi đang bốc khói nghi ngút trên chiếc bếp lò đỏ rực dựng ngay trước cửa quán.

Vừa ngửi mùi thôi là ruột gan đã cồn cào hết cả lên rồi.

Về cơ bản, tất cả các món trong cửa hàng đều xoay quanh chiếc nồi nước dùng cỡ đại ấy. Thực đơn cũng rất đa dạng, có cơm có mì đủ cả, từ cơm thịt bò cà ri, mì bò, hủ tiếu bò…

Ngoài thịt nạc, thực khách còn có thể lựa chọn lòng bò, nạm, gầu, gân, thậm chí có cả bò viên.

Từ Thiên Ngưng gọi canh lòng bò, Đường Tư Kỳ gọi hủ tiếu thịt thêm bò viên và Lạc Tuấn Bảo là một phần mỳ bò nạm.

Mỗi người một yêu cầu khác nhau song ông chủ làm rất nhanh và chuẩn xác.

Vẫn như thường lệ, Đường Tư Kỳ múc một muỗng nước dùng nếm thử trước. Và quả không ngoa khi nói rằng nước dùng chính là linh hồn của các món nước. Và ở đây nó đã đảm nhiệm xuất sắc vai trò của mình. Phần nước dùng thanh ngọt, không vướng một vãng mỡ.

Đường Tư Kỳ thêm một muỗng sa tê rồi bắt đầu thưởng thức. Và mới gắp tới đũa thứ hai cô đã quyết định ngay lần sau chắc chắn sẽ quay lại.

Thịt bò mềm nhừ, sợi hủ tiếu trắng tinh dai dai, bên trong bỏ thêm giá đậu nành, chút rau thơm và vài lá cải xanh.

Nguyên liệu cực kỳ đơn giản nhưng các tầng hương vị thì chẳng hề giản đơn tẹo nào. Nó phong phú, phức tạp và rất tinh tế.

Đường Tư Kỳ cúi đầu ăn một hơi, lùa hết cái rồi bưng bát lên húp cạn nước. Đến lúc nhìn lại mới xấu hổ phát hiện cái bát bóng loáng hệt như thau cơm của con KiKi mỗi lần được bác hàng xóm hào phóng trộn thêm thịt.

Cô len len quan Sát Từ Thiên Ngưng và Lạc Tuấn Bảo ngồi phía đối diện. Mặc dù tốc độ hai người họ không nhanh bằng cô nhưng nghe chừng cũng tập trung dữ lắm, ăn không thèm nói chuyện cơ mà.

Đường Tư Kỳ cũng không định quấy rầy họ, cô lặng lẽ mở điện thoại lên Check-in.

Dẫu vẫn biết chắc chắn là được nhưng không ngờ hệ thống lại đánh giá cao dữ vậy, xếp hẳn hạng S.

Đường Tư Kỳ kéo xuống kiểm tra Tiểu Bạch. Cậu nhóc đã đeo khăn ăn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn đợi phát cơm sáng.

Sau khi Đường Tư Kỳ hoàn thành Check-in, trước mặt Tiểu Bách lập tức biến ra một tô hủ tiếu bò nóng hổi, giống hệt cái tô ban nãy Đường Tư Kỳ vừa ăn.

Vẫn với cái tốc độ vũ bão ấy, Tiểu Bạch xử xong tô hủ tiếu trong chớp mắt mà không rơi một giọt nước ra ngoài.

Đường Tư Kỳ lặng lẽ giơ ngón tay cái tán thưởng, đúng là em chị!

Từng động tác của cậu nhóc đều toát lên vẻ tao nhã lịch thiệp nhưng đôi chân đang đung đưa lắc lư dưới gầm bàn kia đã cho thấy tâm trạng của nhóc đang cực kỳ hưng phấn. Cuối cùng, Tiểu Bạch bưng cả tô hủ tiếu lên, ngửa đầu húp rột rột.

“Ợ…oa ô…óc óc…”

Đường Tư Kỳ nghẹn cười, cái tiếng ngộ nghĩnh này ý là đã ăn no ấy hả, cũng đáng yêu quá ha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận