Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 69 - Trải nghiệm mới

Chương 69 - Trải nghiệm mới

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 69: Trải nghiệm mới

Đậu Mễ cản quá nhiệt tình làm Đường Tư Kỳ cũng thoáng chùn bước

[ Oki mày, tao biết rồi! ]

Xem ra Đậu Mễ đã từng vào Lou Wai Lou ăn thử và món Cá Dấm Tây Hồ thực sự không ngon như trong tưởng tượng của các cô. Đã thế giá cả còn cao ngất ngưởng nữa chứ, nên thôi, Đường Tư Kỳ quyết định bỏ qua trải nghiệm này để tiết kiệm tiền.

Cô giơ điện thoại ấn tách tách vài tấm, coi như lưu lại kỷ niệm.

Đường Tư Kỳ tiếp tục tản bộ dọc theo Bạch Đê rồi đi ra Đoạn Kiều, cây cầu nổi tiếng với hình ảnh “Đoạn Kiều Tàn Tuyết” - một trong mười khung cảnh xinh đẹp nhất Tây Hồ.

Vừa đi dạo kết hợp ngắm cảnh và chụp ảnh, chẳng mấy Đường Tư Kỳ đã ra tới khu phụ cận, nơi tập trung rất nhiều khách sạn, nhà nghỉ cung cấp chốn dừng chân cho du khách nghỉ ngơi.

Tuy nhiên giá cả không hề rẻ tí nào, mấy chuỗi khách sạn mà Đậu Mễ giới thiệu như Hán Đình, Seven days đều phải hơn 150 đồng một đêm, vượt quá ngân sách của Đường Tư Kỳ, thế nên cô liền nhắm tới một hostel (1) nằm cạnh trạm tàu điện ngầm Long Tường.

Qua thông tin và hình ảnh tìm được trên mạng, nhà nghỉ này có hai kiểu phòng, phòng bốn giường thì 53 đồng một đêm, phòng tám giường sẽ rẻ hơn, chỉ 43 đồng thôi. Đáng tiếc, loại phòng này đã hết mất rồi. Nhưng thấy không gian sạch sẽ, ngăn nắp, điều kiện phòng ốc cũng không tệ nên Đường Tư Kỳ quyết định đến tận nơi xem tình hình cụ thể thế nào, nếu ổn thì ở phòng bốn cũng được, thêm 10 đồng một đêm cũng không thành vấn đề, miễn sao an toàn và sạch sẽ.

Trạm tàu điện Long Tường cách Tây Hồ không quá xa, Đường Tư Kỳ quay lại tiệm tạp hoá lấy hành lý rồi bắt xe tới thẳng địa chỉ khách sạn.

Ngay khi vào tới sảnh, Đường Tư Kỳ đã cảm thấy ưng ý rồi. Nơi này bài trí rất có gu, phóng khoáng, thoải mái đúng tinh thần giới trẻ.

Khu vực sinh hoạt chung rộng rãi, thoáng đãng, kê nhiều kiểu bàn ghế với các hình thù vui mắt. Có một nhóm bạn trẻ đang ngồi tán gẫu rôm rả.

Đường Tư Kỳ cứng đờ người, tiến thẳng tới bàn lễ tân, lí nhí hỏi: “Xin hỏi hôm nay còn phòng bốn giường không?”

“Vẫn còn, một người đúng không? Bạn muốn ở mấy đêm?”

Trả lời Đường Tư Kỳ là một anh thanh niên ước chừng 30 tuổi.

Vậy nên cô nàng càng ngại ngùng tợn, cô đáp mà gần như không dám nhìn thẳng: “Tôi…tôi có thể ở một đêm được không?”

Anh thanh niên bật cười: “Đương nhiên là được chứ. Phòng bốn giường thì 73 đồng một đêm. Nhưng nếu bạn đặt qua APP thì đang có giá ưu đãi đấy, chỉ 53 đồng thôi.”

Đường Tư Kỳ giật mình sửng sốt, không ngờ người ta lại tốt tới vậy. Ra đường chỉ mong không bị chặt chém là mừng lắm rồi, đằng này lại còn chủ động giới thiệu cách thức giúp khách giảm tiền nữa chứ. Xem ra Đậu Mễ đề cử nơi này quả không sai tí nào!

Thể theo hướng dẫn, Đường Tư Kỳ thuận lợi đặt phòng qua APP, thanh toán tiền trước đồng thời đặt cọc thêm 100 đồng thế chấp.

Xong xuôi, em gái lễ tân đưa thẻ phòng cho cô: “Phòng chị là 302, giường D, thẻ này có thể mở cả tủ đựng đồ nhưng em kiến nghị chị không nên để đồ đạc quý giá trong đó. Những đồ đắt tiền chị có thể ký gửi ở quầy lễ tân, chúng em sẽ cất giữ giúp chị.”

“À, vâng…cám ơn..” Đường Tư Kỳ nghe câu được câu mất bởi đây là lần đầu tiên cô đi du lịch, lần đầu tiên đặt phòng khách sạn nên không thể tránh khỏi bỡ ngỡ và mới lạ.

Cô cầm thẻ phòng, đi theo chỉ dẫn trên tường, lên lầu ba, thuận lợi tìm được phòng 302.

Vai khoác Balo, tay kéo vali, Đường Tư Kỳ đứng đần trước cửa cỡ năm phút đồng hồ, tim đập thình thịch vì quá hồi hộp.

Một ngàn câu hỏi lướt nhanh trong đầu “không biết trong phòng có mấy người, gồm những ai, họ tới từ đâu, đang làm gì, khó tính hay dễ gần, có thân thiện không…”

Càng nghĩ càng sợ, càng chần chừ càng run, cứ thế này chắc cô sẽ quay đầu bỏ chạy mất. Đường Tư Kỳ nắm vội lấy tay nắm, đẩy cửa bước vào thật nhanh trước khi mình đổi ý.

Và, đập vào mắt cô là hai chiếc giường tầng kê đối diện nhau. Mỗi bên có một cô gái, người tầng trên, kẻ tầng dưới đang thò đầu ra tám chuyện khí thế.

Giây phút Đường Tư Kỳ bước vào, tiếng cười tiếng nói đột nhiên im bặt, hai cô gái không hẹn mà cùng ngoái cổ nhìn chằm chằm ra phía cửa.

Đột nhiên trở thành trung tâm chú ý, người bình thường còn ngại huống chi người mắc chứng ám ảnh xã hội như Đường Tư Kỳ.

Theo bản năng, cô cúi gập đầu, muốn chạy thật nhanh về phía giường mình rồi kéo rèm che kín lại.

Nhưng còn chưa đợi Đường Tư Kỳ nhúc nhích, nàng béo ở giường trên đã thân thiện bắt chuyện: “Hi, chào bạn, bạn mới tới hả?”

Đường Tư Kỳ giật mình co rụt người, lúng túng gật gật: “Ờhm…ừ…vừa tới…mình…giường mình là giường D…”

“Ồ, giường D ở đây này”, Nàng béo hào hứng reo lên, rồi nhiệt tình nhoài ra khỏi thành giường, chỉ xuống ngay dưới tầng mình.

Cô nàng tóc ngắn ở phía đối diện cũng vui vẻ lên tiếng: “Thực ra nhà nghỉ này ổn phết, mấy cái trước mình ở toàn bắt khách phải tự trải ga giường, thay vỏ gối, mà mình thì làm biếng chúa nên thích ở đây hơn. Ở đây người ta làm cho mình hết, sướng lắm.”

Nàng béo hi hi ha ha tiếp lời: “Công nhận phục vụ chu đáo mà cũng sạch sẽ, ngăn nắp nữa. Lại còn yên tĩnh, không quá xô bồ xô bộn như mấy chỗ khác. Còn người đẹp này thì sao, tới Hàng Châu công tác hay du lịch?”

Lại một lần nữa bị điểm danh, Đường Tư Kỳ thoáng bối rối, chỉ hơi ngoái đầu, trả lời đơn giản: “Mình đi du lịch.”

Ai ngờ nàng béo lại nhiệt tình quá mức, trực tiếp khoanh chân ngồi xếp bằng cho vững để còn hóng hớt chuyện vui: “Ồ, thế cậu đi được những đâu rồi?”

Đường Tư Kỳ lúc này đã hoảng lắm rồi, nhưng vẫn cố gắng trả lời thật nghiêm túc: “Mình đi quanh quanh khu Tây Hồ, tới thăm Tháp Lôi Phong, Tháp Bảo Thục và núi Cô Sơn.”

Nàng béo há hốc miệng ngỡ ngàng: “Trời, sao mới tới mà cậu đi được nhiều thế. Rồi hôm nay dạo Hồ Tây rồi, mai đã tính đi chơi đâu chưa?”

Đường Tư Kỳ thật thà lắc đầu: “Chưa nữa, mình không quen thuộc Hàng Châu, chỉ biết mỗi Tây Hồ thôi.”

Nàng béo và nàng tóc ngắn liếc nhau rồi lại nhìn về phía Đường Tư Kỳ, cởi mở mời mọc: “Nếu chưa có dự định gì chi bằng ngày mai đi chơi cùng bọn mình đi. Mai khách sạn tổ chức hoạt động tập thể leo núi Phượng Hoàng. 1 giờ chiều xuất phát, tập trung tại cổng nhà nghỉ rồi cùng ngồi xe tới đó. Thế nào người đẹp, đi tham gia chung cho vui chứ?”

Hoạt động tập thể? Leo núi Phượng Hoàng?

Cả hai cái đều không nằm trong từ điển của Đường Tư Kỳ, vậy nên chẳng lạ gì khi cô lắc đầu từ chối không chút do dự.

Nhưng mà phải công nhận hai cô bạn cùng phòng này thân thiện ra phết, nhất là nàng béo kia kìa, lúc cười rộ lên để lộ ra hai núm đồng tiền cực kỳ dễ mến.

Chỉ là Đường Tư Kỳ ái ngại, không biết suốt một ngày trời đi cùng người lạ sẽ phải nói gì và làm gì.

Vậy nên thôi, ngày mai cô cứ một mình đi làm nhiệm vụ theo hệ thống là được. Tuy hơi khô khan, nhàm chán chút nhưng cũng quen rồi.

Đường Tư Kỳ cười cười: “Rất xin lỗi mà mình không tham gia được. Mọi người đi chơi vui vẻ nhé.”

===

Chú thích:

(1) Hostel là tên gọi của một loại nhà nghỉ giá rẻ, thường dành cho những người du lịch bụi. Thay vì sử dụng giường đơn hoặc giường đôi như những mô hình nhà nghỉ, khách sạn khác, hostel dùng giường tầng, tương tự giường trong ký túc xá sinh viên làm chỗ nghỉ ngơi cho du khách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận