Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 375 - Siam Paragon

Chương 375 - Siam Paragon

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 375: Siam Paragon

Bước ra khỏi quán, Lạc Tuấn Bảo vừa xoa cái bụng tròn căng vừa luyến tiếc nói

“Tiếc quá không có mẹ đi cùng, lần sau nếu có đi qua chỗ này mình dẫn mẹ con vào ăn thử nhá dì.”

“Ok con!”

[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công cơm giò heo kho và cơm sườn ram.

Xếp hạng: A

Khen thưởng: 2000 đồng vàng.]

[ Thẻ nhân đôi: + 2000 đồng vàng.]

Ăn no rồi, hai dì cháu thảnh thơi dạo phố.

Đúng với tên gọi phố người Hoa, trong này đồ đạc hàng quán, cách thức bài trí thân quen đến từng hơi thở. Giữa khu còn có mấy nhà bán đồ sỉ, hàng chất thùng lớn thùng bé tràn ra tận vỉa hè. Người bán kẻ mua tấp nập, cò kè mặc cả rộn ràng. Trong một thoáng, Đường Tư Kỳ ngỡ mình đang đi giữa chợ đầu mối Thất Phổ, Thượng Hải. (1)

Đi hết phố người Hoa, Đường Tư Kỳ thông qua Google tra được tuyến buýt từ đây đi tới Siam Paragon, trung tâm thương mại lớn nhất Thái Lan.

“Sí am…sì ảm…si àm…Cái từ này đọc sao nhỉ?”

Tranh thủ thời gian đợi xe buýt, Lạc Tuấn Bảo tra cứu từ điển tìm cách đọc. Nhưng có vẻ phần mềm phiên dịch cũng phải chào thua, vì từ này không phải tiếng Anh.

Đường Tư Kỳ liền ghé sang trợ giúp: “Trên diễn đàn chia sẻ kinh nghiệm du lịch có người hướng dẫn rồi nè. Từ này đọc theo âm tiếng Thái là si-ảm.”

“Ồ…con nhớ rồi.”

Lên xe buýt, vẫn theo lệ cũ Lạc Tuấn Bảo phụ trách mua vé: “We…si-ảm.”

Chắc có lẽ vì hồi hộp quá thành ra Lạc Tuấn Bảo nói không đầu không cuối. Cũng may người soát vé vẫn hiểu, từ trong tay cu cậu nhặt ra tờ 10 baht và một đồng xu lẻ.

Lạc Tuấn Bảo đi xuống ghế mà thất thểu thở dài: “Chán thật, vẫn không thu tiền mình.”

Đường Tư Kỳ cười ha hả: “Càng tiết kiệm chứ sao, vậy là con được đi miễn phí các phương tiện giao thông công cộng ở Thái Lan. Nếu là dì dì mừng còn chẳng kịp ở đó mà bán than!”

“Vầng…”

Lạc Tuấn Bảo trề dài cái mỏ. Nhưng cậu thích làm người lớn, thích được đối xử như người lớn cơ!

Siam Paragon quả không hổ danh là thiên đường mua sắm bậc nhất Thái Lan. Toà trung tâm thương mại bề thế toạ lạc ngay trung tâm Băng Cốc.

Bước chân vào đây, điều đầu tiên hai dì cháu cảm nhận là mát quá!

Máy lạnh mát rượi, khác hẳn cái bầu không khí nóng hầm hập ngoài trời.

Toà trung tâm thương mại cao 5 tầng với khoảng 250 gian hàng bày bán toàn các thương hiệu đẳng cấp, sang trọng. Tuy nhiên hai dì cháu không có nhu cầu mua sắm nên cũng chẳng thấy hứng thú. Chỉ đi lướt một vòng cho biết rồi theo thang cuốn lên tầng bốn, nơi có khu ăn uống Food hall, quy tụ tinh hoa ẩm thực khắp thế giới từ Âu Mỹ tới Đông Nam Á và tất nhiên không thể thiếu đặc sản Thái Lan.

Rất tiếc hai dì cháu đã no căng, món ngon bày la liệt ngay trước mắt mà không còn bụng để chứa. Lạc Tuấn Bảo quyết định hôm sau sẽ dẫn mẹ lại đây ăn.

Lúc đi xuống chuẩn bị ra về, Lạc Tuấn Bảo đột nhiên phát hiện dưới tầng hầm có thuỷ cung ngầm. Mặc dù đã đi rất nhiều trung tâm thương mại lớn bé ở cả Thượng Hải lẫn Ôn Châu, nhưng cậu chưa thấy nơi nào xây thuỷ cung trong trung tâm thương mại cả. Thật sự quá kỳ diệu!

“Đi xuống chơi đi, dì cũng muốn xem!” Đường Tư Kỳ rủ rê.

Lạc Tuấn Bảo do dự một hồi, mặc dù cũng muốn lắm nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ: “Nếu giờ chúng ta đi lỡ sau này mẹ cũng muốn đi thì phải làm thế nào? Để mẹ đi một mình tội nghiệp lắm.”

“Tuấn Bảo ngoan”, Đường Tư Kỳ xoa đầu thằng cháu, “Thế giờ mình về rồi đợi lần sau cùng mẹ xuống thuỷ cung chơi nha.”

Lạc Tuấn Bảo cười toe, nắm tay dì rời khỏi Siam Paragon.

Thể theo yêu cầu của thằng cháu, Đường Tư Kỳ cho nó đi tàu điện trên không về khách sạn.

Trong ngày hôm nay, bọn họ đã đi thử cả thảy 4 loại phương tiện giao thông khác nhau ở Băng Cốc, xe tuk tuk, thuyền, xe buýt và giờ là tàu điện trên không.

Chỉ còn thiếu một loại nữa thôi là có thể thành công đổi chiếc bàn ăn về cho Tiểu Bạch rồi. Tiếc quá!

Nhưng không sao, vừa rồi ở khu phố người Hoa cô có nhìn thấy trạm tàu điện ngầm. Để mai có cơ hội cô sẽ đi thử. Chắc chậm nhất ngày mai là hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Hai dì cháu dung dăng dung dẻ về tới khách sạn liền thấy Từ Thiên Ngưng đang tung tăng bơi lội.

Ngủ một giấc tỉnh dậy thấy cơ thể khá hơn cộng thêm trời chiều râm mát, Từ Thiên Ngưng bèn nổi hứng, thay bộ áo tắm liền mảnh rồi đi xuống hồ bơi dưới tầng.

Dẫu vẫn biết mẹ biết bơi nhưng trước nay Lạc Tuấn Bảo chưa từng nhìn thấy hình ảnh mẹ nhẹ nhàng lướt đi trong nước, cơ thể uyển chuyển linh hoạt hệt nàng tiên cá khiến cu cậu vừa phấn khích vừa hâm mộ không thôi

“Wow, mẹ bơi giỏi quá!”

“Chứ sao!” Đường Tư Kỳ khoanh hai tay trước ngực, cười nói: “Năm đó thiếu chút nữa là mẹ con gia nhập đội tuyển bơi lội thành phố rồi, chẳng qua ông bà ngoại con sợ việc huấn luyện ảnh hưởng tới học tập nên mới không cho đi thôi chứ kỹ thuật bơi của mẹ con là chuẩn nhất và đẹp nhất trong đám thiếu niên tụi dì lúc bấy giờ đấy.”

“Mẹ ơi mẹ ơi, con cũng muốn học, mẹ dạy Tuấn Bảo bơi với.”

Lạc Tuấn Bảo ngồi xổm xuống cạnh bể bơi, hai tay khum thành chiếc loa, í ới gọi.

Từ Thiên Ngưng nghe tiếng con trai lập tức dừng động tác, quay đầu cười: “Ô, về rồi đấy à.”

Chị khẽ đẩy nước, cả cơ thể nhẹ nhàng trôi về phía này.

“Công nhận khách sạn này thích thật, hoàn cảnh tốt, tiện ích đầy đủ. Nước hồ sạch sẽ, bơi rất thoải mái.”

Lạc Tuấn Bảo năn nỉ: “Mẹ, mẹ chẳng bảo sẽ dạy con bơi còn gì. Hôm nay dạy luôn nhé, được không mẹ?”

Từ Thiên Ngưng cười hiền: “Bơi lội đâu phải học ngày một ngày hai là bơi được đâu con.”

“Nhưng con muốn học, con muốn bơi giỏi giống mẹ.”

Cái mỏ cu cậu dẩu lên nhọn hoắt, cặp má bạnh ra trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Từ Thiên Ngưng tự nhiên muốn trêu nhóc con, chị khẽ vung tay, vài giọt nước bắn lên người Lạc Tuấn Bảo.

Y như rằng, miệng nhỏ tức thì la bai hải

“Mẹ! Mẹ chơi xấu, mẹ hất nước con, con không chịu….”

===

Chú thích:

(1)Thất Phổ Lộ - 七浦路 - Qipu Lu: Chợ quần áo giá rẻ nằm tại trung tâm Thượng Hải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận