Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 460 - Mẫu tử liền tâm

Chương 460 - Mẫu tử liền tâm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 460: Mẫu tử liền tâm

Lạc Tuấn Bảo lắc đầu quầy quậy: “Không không, em không đi đâu.”

“Không đi không được, lỡ đâu bị viêm dạ dày, tiêu chảy liên tục khiến cơ thể mất nước sẽ rất nguy hiểm”

Dứt lời Sở Hy Văn trực tiếp bế thẳng nó ra cửa, không cho cơ hội phản đối.

Lạc Tuấn Bảo hoảng sợ, theo bản năng giãy giụa muốn tụt xuống. Sở Hy Văn hơi dùng sức, cánh tay như gọng kìm khoá chặt. Lạc Tuấn Bảo sửng sốt mở to mắt.

Hồi ba, bốn tuổi mẹ cũng hay bế cậu như vậy nhưng giờ không thể bế được nữa rồi, đừng nói là vừa bế vừa chạy như bay thế này. Hoá ra thể lực giữa nam và nữ có chênh lệch lớn tới vậy.

“Tuấn Bảo ngoan nha, bị ốm là phải đi khám, như thế mới mau khỏi. Em cũng đâu muốn mẹ và dì Kỳ lo lắng cho em phải không?” Sở Hy Văn thái độ kiên quyết nhưng giọng nói rất mềm mỏng.

Lạc Tuấn Bảo ói một chặp khiến đầu óc choáng váng cộng thêm bụng đang đau quặn từng cơn nên cũng chẳng còn sức mà giãy giụa. Nhóc dựa vào ngực anh Hy Văn, rù rì nói: “Đi bệnh viện cũng được nhưng không tiêm đâu.”

Tới nơi, Sở Hy Văn vận dụng hết vốn liếng ngoại ngữ nói chuyện cùng bác sĩ. Tuy nhiên để đảm bảo chắc chắc không xảy ra hiểu nhầm đáng tiếc, anh sử dụng thêm phần mềm phiên dịch để một lần nữa xác nhận lời dặn của bác sĩ

“Cháu bé bị viêm dạ dày nhẹ, tình trạng không quá nghiêm trọng, có thể là do ăn phải thức ăn không sạch sẽ, tôi sẽ kê toa thuốc, anh về cho cháu uống đúng liều, hai ngày sẽ bớt. Hôm nay cố gắng cho cháu ăn đồ thanh đạm cho nhẹ bụng.”

“Dạ được, tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.”

……..

Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng theo chị Trân ra chợ lựa ngọc. Đúng nghĩa là chợ, sôi nổi đông đúc người bán kẻ mua. Chỉ khác chợ bình thường bán rau cỏ thịt cá, còn ở đây người ta bày la liệt cơ man nào ngọc bích đá quý, lấp lánh hoa cả mắt.

Từ Trân quả nhiên có quen biết. Chị dẫn tới một cửa hàng rất lớn, lớn gấp mấy lần căn tiệm tại trấn Negombo. Ông chủ bưng ra rổ lớn rổ bé ngọc bích, sapphire, những viên khoáng thạch đã được gia công thậm chí cả đá thô chưa qua chế tác.

Từ chất lượng tới số lượng đều rất ấn tượng, đủ khiến người trong nghề lẫn ngoài nghề phải choáng váng. Vấn đề bây giờ chỉ còn là giá cả mà thôi.

Tất nhiên ở đâu cũng vậy, giá cả tuỳ thuộc vào số lượng mua nhiều hay ít.

Có chị Trân ở bên cạnh làm cố vấn, Từ Thiên Ngưng nhanh chóng chọn được những viên sapphire chất lượng cao kích thước dưới 1 Carat đúng như mong muốn, rồi còn tiện tay nhặt thêm mấy viên kích thước lớn nhưng màu đá và mặt cắt tuyệt hảo.

Trong lúc hai người họ thương thảo giá cả, Đường Tư Kỳ đi sang một bên, định lấy điện thoại ra nghịch mới phát hiện tin nhắn của Sở Hy Văn

Cái gì? Lạc Tuấn Bảo bị bệnh?

Đường Tư Kỳ nhìn thoáng qua Từ Thiên Ngưng đang căng não mặc cả giá thành, cô lặng lẽ đi ra ngoài cửa mới bấm gọi điện thoại

“Sao rồi, Tuấn Bảo làm sao giờ nó đang ở đâu?”

Nghe ra giọng điệu vô cùng nôn nóng của Đường Tư Kỳ, Sở Hy Văn vội trấn an: “Tư Kỳ bình tĩnh nào, đừng hoảng hốt, tôi đã đưa Tuấn Bảo đi khám rồi, bác sĩ nói nó bị viêm dạ dày nhưng nhẹ thôi, uống thuốc hai ngày sẽ đỡ. Tôi đã cho Tuấn Bảo uống thuốc, giờ nó đang ngủ rồi. Tình hình không quá nghiêm trọng, cô đừng quá lo lắng.”

Đường Tư Kỳ sao có thể không lo cho được. Lúc đọc tin nhắn cô sợ hết hồn hết vía.

“Thật sự không sao chứ?”

“Ừ, uống thuốc vào có vẻ êm, cu cậu ngủ ngoan lắm. Thôi có gì nói sau nhé, tôi đang dở tay chút.”

Dứt lời, Sở Hy Văn liền cúp điện thoại.

Mặc dù Sở Hy Văn đã khẳng định đi khẳng định lại là không sao nhưng Đường Tư Kỳ vẫn nóng ruột lắm. Đợi Từ Thiên Ngưng bàn bạc xong đơn hàng, cô lập tức thông báo sự tình.

Từ Thiên Ngưng vừa nghe nói con trai bị bệnh là quýnh quáng hết cả lên. Người ta bảo mẫu tử liền tâm, sáng nay thấy thẳng bé hơi uể oải là chị đã nghi nghi rồi nhưng không ngờ lại nghiêm trọng tới mức viêm loét dạ dày thượng thổ hạ tả. Khổ thân thằng bé, không có mẹ bên cạnh chắc nó sợ lắm.

Từ Thiên Ngưng không ngừng tự trách: “Tại chị, tất cả là tại chị, lúc xuống sân bay tự nhiên lại đâm đầu vào đại một nhà hàng mà không tìm hiểu trước, chắc do đồ ăn không hợp nên mới khiến Tuấn Bảo bị như vậy.”

Từ Trân lên tiếng an ủi: “Chẳng phải đã đi khám bác sĩ nói không sao rồi mà. Thôi nào em đừng cuống. Dù gì hôm nay cũng đã mua được một ít, còn hai nơi nữa mai chị dẫn đi xem tiếp. Tuy không bằng nhà này nhưng giữ làm phương án dự phòng cũng tốt. Chị dẫn đi một lần, sau này em cứ liên hệ trực tiếp là được. Còn giờ chúng ta về thôi.”

Ba người mau chóng bắt taxi quay trở về khách sạn. Vừa hay Lạc Tuấn Bảo mới tỉnh, đang ngồi trên giường ngoan ngoãn ăn cháo.

Đường Tư Kỳ rất lấy làm bất ngờ: “Cháo trắng? Cháo trắng ở đâu vậy?”

Lạc Tuấn Bảo xúc từng muỗng nuốt xuống ngon lành: “Anh Hy Văn nấu ạ, anh ấy xuống dưới rửa nồi rồi.”

Từ Thiên Ngưng kiểm tra đơn thuốc bác sĩ kê, đúng loại trị viêm dạ dày, liều lượng cũng phù hợp dành cho trẻ con.

Uống thuốc rồi ăn cháo trắng, nhìn Tuấn Bảo đã có chút sắc khí hơn ban sáng, Từ Thiên Ngưng thầm cảm tạ trời đất.

“Tư Kỳ, mình phải cảm ơn Sở Hy Văn tử tế mới được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận