Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 278 - Công pháp ở đâu?

Chương 278 - Công pháp ở đâu?

Chương 278: Công pháp ở đâu?

Đường Tư Kỳ nhanh tay chuyển danh thiếp công ty cho cô bạn “cái gì cũng biết” Đậu Mễ

[ Mễ Mễ, mày xem giúp tao này là công ty nào cái. Tao thấy quen quá mà mãi không nhớ ra. ]

Đậu Mễ: [ Du Cốc, trời thần, Du Cốc mà mày cũng không biết hả? Tao mê nó lắm.]

Đường Tư Kỳ đầu đầy chấm hỏi, là sao ???

Đậu Mễ: [ Mày có nhớ đợt trước tao với mày song kiếm hợp bích phá đảo một tựa game trinh thám cổ trang không? ]

Kỳ Kỳ: [ ờ, nhớ, nhưng có liên quan gì? ]

Đậu Mễ: [ Là Du Cốc đó! ]

Đậu Mễ: [ ủa tao chưa nói với mày à, tao mê Du Cốc cực kỳ, phong cách làm game của nhà này cuốn dã man. Tao hiếm khi chơi game vì đồ hoạ, nhưng riêng nhà này tao theo, ra game nào là xào liền game đấy. ]

Kỳ Kỳ: [ Bộ phận nhân sự bên Du Cốc nhắn tin cho tao, muốn mời tao vào vị trí hoạ sĩ thiết kế game. ]

Đậu Mễ: [ !!! ]

Đậu Mễ: [ a a a a a a a a !!! ]

Đậu Mễ: [ WTF, thật không???? ]

Đậu Mễ: [ Tao nói mày nghe, Du Cốc ngon lắm á, là một trong số ít công ty vừa đầu tư vào mảng đồ hoạ, nội dung, kỹ xảo, mỗi tựa game của họ đều có một câu chuyện rất hay, ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc. Nghe đâu phúc lợi công ty cũng tốt lắm, đồ ăn căng tin ngon có tiếng. Nhân viên thôi việc còn được sếp viết thư giới thiệu giúp tìm việc mới, không có chuyện chèn ép hay thù hằn triệt đường sống như những chỗ khác luôn. Nghe mê đúng không. Mày mà vào làm ở Du Cốc ba năm thôi là giá trị con người tự động tăng gấp đôi. Trong giới có không ít hoạ sĩ bước ra từ Du Cốc được rất nhiều các công ty game săn đón với mức lương hậu hĩnh. Xem như cố gắng mấy năm cũng không uổng. À mà bọn họ đề xuất lương thưởng cho mày thế nào? ]

Kỳ Kỳ: [ Mười hai ngàn. ]

Đậu Mễ: [ Thế thôi hả? Tổng bộ Du Cốc nằm ở Bắc Kinh trả như vậy tính ra cũng hơi bèo. Nhưng mày tin tao, đấy chỉ là mức cơ bản ban đầu thôi. Mày phải nhìn vào phúc lợi rồi hoa hồng các thứ nữa. Ví dụ một game thành công tung ra thị trường là ăn sướng luôn. Aizzz, sao bọn họ không mời tao nhỉ, tao là tao đồng ý ngay, chỉ riêng cái căng tin chuẩn năm sao thôi là đủ để tao cống hiến hết mình cho công ty rồi, hehehe ]

Kỳ Kỳ: [ …. ]

Đậu Mễ: [ Tao nói thật đấy, mày nhận lời đi, vào đó làm trăm lợi không một hại. À còn việc này nữa, đến lúc mày phải tăng giá tranh rồi. Bữa trước tao vô tình nghe một khách hàng bảo đặt tranh của mày vừa rẻ vừa đẹp. Lúc đó tao thề chỉ muốn bay đến đập cho mày một phát. Giờ mày là cái trình độ nào rồi mà vẫn giữ cái giá đó, định không cho hội tép riu tụi tao sống nữa hả? Với lại ôm nhiều đơn cùng lúc mày nhắm kham nổi không?]

Đậu Mễ nói quá chí lý, Đường Tư Kỳ không thể không cân nhắc. Lúc trước cảm thấy mình chưa có danh tiếng, năng lực chưa đủ nên cô báo giá khá khiêm tốn, xong sau đó lại ngại, không biết nên tăng bao nhiêu. Nhưng rồi khách kéo đến ngày một đông, đích thực cô không đủ thời gian tiếp nhận hết.

Kỳ Kỳ: [ Ừ, tao sẽ cẩn thận suy xét vấn đề này. ]

Đậu Mễ: [ Cào tường ăn vạ.jpg ]

[ Ôi tao ghen tỵ quá…vừa có tác phẩm tốt, lên hotsearch, tăng giá tranh lại được Du Cốc gửi lời mời…huhu, hôm nay tao xấu tính, Block mày một ngày, nghỉ chơi! ]

Kỳ Kỳ: [ … ]

Đậu Mễ: [ À trước khi Block, tao hỏi mày một câu? ]

Kỳ Kỳ: [ Mày nói đi ]

Đậu Mễ: [ Dạo gần đây rốt cuộc mày đang làm cái gì mà sao tiến bộ nhanh dữ vậy? ]

Kỳ Kỳ: [ Chắc là do gần đây tao vẽ nhiều nên lên tay ]

Đậu Mễ: [ Trước kia chắc mày vẽ ít? Cũng trầy trật hai năm có lẻ mà không thấy tiến bộ nhanh như lúc này, đặc biệt là mấy tháng trở lại đây, như kiểu uống nhầm doping ấy, mày không cảm thấy thế à? Tác phẩm của mày càng lúc càng thành thục, cũng dần dần hình thành được phong cách riêng. Cái tốc độ ấy chỉ những bậc đại lão tầm cỡ mới làm được thôi, mày có bí quyết gì thế? ]

Dỗi thì dỗi đấy nhưng bí quyết vẫn cứ phải hỏi, Đậu Mễ thở phì phì. Biết đâu lượm được công pháp, tu luyện thành thần bách nhật phi thăng thì sao.

Nhưng khổ lắm, làm gì có phép màu nào, tất cả là nhờ sự nỗ lực của bản thân hết. Mà Đậu Mễ nhắc mới nhớ, trước đây Đường Tư Kỳ cũng đã từng trầy da tróc vẩy, thậm chí phải trả giá rất nhiều, không chỉ thời gian mà còn cả tình cảm gia đình.

Vào đại học cũng là lúc cô bắt đầu dấn thân vào con đường theo đuổi đam mê. Vì mày mò tự học nên gặp rất nhiều khó khăn nhưng chưa bao giờ Đường Tư Kỳ thoái chí chùn bước.

Ấy thế mà suốt hai năm ròng, Đường Tư Kỳ vẫn mù mờ các kỹ thuật cơ bản. Nhưng lại chỉ trong vài tháng ngắn ngủi có thể tìm được điểm bứt phá.

Nếu nói thời gian trước sự tiến bộ của cô chậm như rùa bò thì hai tháng gần đây mạnh như vũ bão, đến chính bản thân cô cũng phải bất ngờ.

Ban đầu Đường Tư Kỳ cũng không để ý đâu nhưng lúc chỉnh sửa hậu kỳ cho bộ tranh “Thịnh thế Thanh Minh Thượng Hà viên” cô mới phát hiện ra vấn đề. Trước sau chỉ đúng hai tháng trời nhưng kỹ thuật vẽ của cô có sự biến hoá vô cùng lớn.

Thời điểm đặt bút vẽ những nét đầu tiên, Đường Tư Kỳ vấp phải rất nhiều khó khăn, phương diện nào cũng trục trặc, tiêu tốn khá nhiều thời gian. Thậm chí sau này còn phải vòng lại tinh chỉnh, sửa chữa khá nhiều chi tiết. Nhưng về sau càng vẽ càng nhanh, càng vẽ càng đẹp, xuôi chèo mát mái, chẳng phải chỉnh sửa gì.

Nếu hỏi tại sao được như vậy thì chắc có lẽ chính là vì trong vòng hai tháng này, đầu óc của cô không suy nghĩ bất cứ cái gì khác ngoài việc sáng tác. Nói không ngoa chứ cả ngày cô chỉ làm đúng bốn việc đó là ăn, ngủ, đi vệ sinh và vẽ.

Tất nhiên những lúc bí bách cô cũng ra công viên đi bộ song cũng là vừa đi vừa tìm cảm hứng, vừa nghĩ xem cảnh này nên vẽ thế nào, cảnh kia nên thể hiện ra làm sao.

Khác hẳn với trước kia, cô là bà chúa ù lì, ông hoàng trì hoãn. Đơn hàng cũng là nhờ Đậu Mễ giới thiệu cho. Mặc dù toàn là sao chép tranh hoặc tô màu sơ cấp thì cô đều kéo cho tới ngày cuối hết hạn mới vội vàng lôi máy ra ứng phó. Nhưng vẽ được mấy phút lại ngứa tay vồ lấy cái điện thoại, không bắn game thì lướt mạng, xem phim.

Nói chung tác phong uể oải chán chường, không có mục tiêu rõ ràng, không có động lực phấn đấu. Trạng thái làm việc hoàn toàn khác hẳn bây giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận