Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 467 - Nước lên thuyền lên

Chương 467 - Nước lên thuyền lên

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 467: Nước lên thuyền lên

Sau khi chia tay Sở Hy Văn, mấy ngày sau Đường Tư Kỳ cũng lần lượt tạm biệt anh Quang và chị Trân.

Nghe bảo đợt này thế là xong, ba tháng nữa chị sẽ quay lại Sri Lanka đánh hàng tiếp.

Cao Quang Vũ thì trực tiếp bay tới đảo Bali, tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Từ Thiên Ngưng vốn định xong việc cũng về nước ngay nhưng thấy Sri Lanka cũng vui, hơn nữa hiếm khi có dịp dẫn Tuấn Bảo đi chung thế nên chị cố gắng sắp xếp công việc nán lại chơi thêm vài ngày.

Đường Tư Kỳ dẫn mẹ con chị Thiên Ngưng tới Negombo, cho Lạc Tuấn Bảo trải nghiệm thế nào là ra biển tự đào nghêu khiến cậu chàng vui quên đời, cứ sáng sáng là tay cào tay xô lon ton chạy ra biển.

Thấy bức ảnh cu cậu ngồi xổm hì hục đào cát nom dễ thương quá chừng, Đường Tư Kỳ bèn đăng lên vòng tròn bạn bè.

Chị Trân và anh Quang đồng loạt thả tim, không lâu sau Sở Hy Văn cũng vào không những thả tim còn bình luận

[Đang ngồi đợi tới lượt vào thử vai nè. Xem tấm ảnh này tự dưng hoài niệm quãng thời gian ở Sri Lanka quá. Nhóc Tuấn bảo thật đáng yêu moahh moahhh] theo sau là biểu tượng đỏ mặt mỉm cười.

Đường Tư Kỳ lập tức trả lời: [Cố lên nhé, nhất định sẽ thử vai thành công!]

Mấy ngày sau, Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng và Lạc Tuấn Bảo lên phi cơ bay về Kuala Lumpur rồi nối chuyến về Trung Quốc.

Cuộc hành trình khám phá Sri Lanka chính thức kết thúc.

Trong nhà mọi thứ vẫn như cũ, ba vẫn khoẻ mẹ vẫn vui, chỉ có bức tường ngoài phòng khách tự nhiên xuất hiện hai tấm bản đồ to tướng. Một là bản đồ thế giới và tấm còn lại là bản đồ Trung Quốc. Cái này chắc chắn là chủ ý của anh Đường đại ca chứ không ai khác.

Trên tấm bản đồ thế giới đã có hai quốc gia được vịnh dự cắm cờ đỏ là Thái Lan và Sri Lanka.

Còn bản đồ Trung Quốc là kiểu tô màu. Tất cả những nơi cô từng đi qua, Thượng Hải, Hàng Châu, Nam Kinh, Thành Đô, Lạc Sơn, Tây An, Lạc Dương, Khai Phong, Bắc Kinh và Quảng Châu đều đã lên màu.

“Nào nào con Gái, thấy chủ ý của ba thế nào? Có phải rất tuyệt đúng không? Đợi đến khi con đi hết Trung Quốc rồi đi hết thế giới thì hai tấm bản đồ này cũng được tô kín và cắm kín cờ. Có phải rất đáng mong chờ đúng không?” Đường Duệ Thanh tự hào khoe thành quả.

Đường Tư Kỳ: “…”

Cái này mà ba cũng nghĩ ra được.

Đường Duệ Thanh cúi xuống ngăn kéo bàn trà lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên trong đựng đầy cờ xanh

“Ba mẹ thống nhất rồi sắp tới sẽ đi du lịch nước ngoài. Nhưng ba mẹ không như các con không đi tự túc được, chỉ có thể mua tour nhưng đi tour cũng tốt, tất cả đều có người sắp xếp lo liệu hết cho mình. Con cờ đỏ, ba mẹ cờ xanh, chúng ta đua xem bên nào đi được nhiều nước hơn, dám chơi không?”

Đường Tư Kỳ cười ha ha: “Ái chà ghê đấy. Con đây sẵn sàng nghênh chiến.”

Người ta nói quả không sai, đi đâu cũng không bằng nhà mình. Vừa bỏ ba lô xuống một cái là Đường Tư Kỳ nằm phè ra giường hết ăn lại ngủ đúng hai ngày trời. Tới ngày thứ ba cô mới bò dậy, chính thức bắt tay thực hiện tuyển tập Sri Lanka du ký, nhân tiện hoàn thành mấy đơn hàng mà cô đã nhận trong lúc đi du lịch.

Từ lúc tăng giá Đường Tư Kỳ cũng không nhận nhiều đơn lẻ. Phần vì thời gian không cho phép, phần vì đang chú trọng vào việc hợp tác với bên phía nhà xuất bản.

Còn nhớ đơn đầu tiên cô làm chỉ được trả có mấy chục đồng, không đủ ăn một bữa tử tế. Về sau tiền nhuận bút tăng cao, đi kèm với danh tiếng và lượng fans càng lúc càng đông, tương xứng với câu nước lên thuyền lên.

Bắt đầu từ Sri Lanka làm tiền đề, Đường Tư Kỳ tạo thói quen livestream vẽ tranh. Chỉ khác trước đó là phòng live di động còn giờ là trong phòng ngủ tại nhà cô.

Người nào đó đang ngồi trên xe bảo mẫu đi chạy show cũng ôm điện thoại xem live

“Chà, người gì đâu vừa xinh xắn lại còn vẽ đẹp!”

Trợ lý ngồi ghế bên nhắc nhở: “Anh Hi Văn, Liêu ca căn dặn lát nữa trước khi chạy chương trình phải duyệt lại kịch bản với MC.”

“Ờ ờ biết rồi” Sở Hy Văn miệng nói nhưng tay vẫn ôm điện thoại liên tục ấn tặng cầu vồng, phi cơ, hoả tiễn.

Trợ lý nhìn trời: Ôi toàn tiền thật bạc thật, sao có thể vung tay không tiếc như vậy chứ? Phải làm sao bây giờ, nghệ sĩ của tôi là fan cuồng xem live!

Gần đây các fan trong phòng live cũng đang xôn xao có một thổ hào vung quà không chớp mắt.

Bởi vì ngay từ đầu Đường Tư Kỳ đã quán triệt không tặng quà đắt tiền. Kiếm tiền không dễ dàng, nếu thích cô thì giành thời gian vào xem, chia sẻ, thả tim thả like hoặc tặng vài món nho nhỏ miễn phí mang hàm ý khích lệ tinh thần là được rồi, tuyệt đối không cần phải tốn tiền vì cô.

Thế cho nên các fan rất biết chừng mực để không làm idol khó xử.

Hiếm có một streamer nào không vòi tiền, vòi quà từ fan thế nên người hâm mộ lại càng quý trọng. Rất nhiều khán giả qua đường giờ đây đã trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt, theo dõi không sót một phiên live nào.

Ban đầu Đường Tư Kỳ không để ý vấn đề này bởi cô không tương tác với khán giả, cứ mở máy lên là cắm cúi vẽ thôi. Cho đến một hôm cô tình cờ phát hiện phần doanh thu livestream đã âm thầm tăng lên.

Nhưng mà, sao nhiều quá vậy. Đường Tư Kỳ tá hoả Tam tinh, sau một hồi mày mò nghiên cứu mới biết hầu hết quà tặng giá trị cao đều đến từ tài khoản “Mong được gặp em một lần”.

Cô lập tức gửi tin nhắn riêng tới chủ tài khoản: [Xin chào bạn, mình là chủ kênh Tiểu Kỳ. Cảm ơn bạn đã dành tình cảm yêu mến và tặng nhiều phần quà trong các phiên live gần đây. Nếu không phiền có thể cho mình xin địa chỉ để gửi bạn chút quà nho nhỏ được không? Số quà bạn tặng đã nhiều lắm rồi, sau này không cần tặng thêm nữa, mình xin nhận tấm lòng của bạn. Nếu thích hãy thường xuyên xem livestream, như vậy là mình đã vui lắm rồi.]

Đối phương nhanh chóng phản hồi: [Không cần gửi quà cho tôi. Bạn vẽ rất đẹp, tôi cực kỳ cực kỳ thích. Đợi khi nào bạn ra sách mới tôi sẽ mua đầu tiên. Cố lên nhé!]

Bạn cần đăng nhập để bình luận