Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 164 - Nga Mi thiên hạ tú

Chương 164 - Nga Mi thiên hạ tú

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 164: Nga Mi thiên hạ tú

Điên thật đấy, miếng ăn đến mồm còn bị cướp, Tiểu Vũ phụng phịu rút tiền mua cái khác, vừa nhai ngồm ngoàm vừa tưởng tượng đang nhai đầu kẻ trấn lột: “Cái đồ con khỉ chết bằm, đồ con khỉ vô nhân tính, lại đi cướp miếng ăn của một người sắp chết đói. Hừ, từ giờ tao với mày không đội trời chung, tao thề….”

Đường Tư Kỳ phì cười: “Thề gì? Thề cướp lại đồ ăn của nó hả? Nhắm nổi không?”

Tiểu Vũ giãy đành đạch: “Chị này, còn trêu em nữa, nổi thì đã không phải tốn hai lần tiền, huhu…”

Xe dừng ở Lôi Động Bình (1), từ đây tới sảnh cáp treo còn phải leo núi một đoạn nữa. Mà nhờ đoạn đường này Đường Tư Kỳ mới chân chính lãnh hội thế nào là “Nga Mi thiên hạ tú”.

Phong cảnh hữu tình, khí hậu mát mẻ, dạo bước ở đây mang lại cảm giác thư thái, dễ chịu. Rõ ràng thời tiết đã vào hạ, khí nóng đã tràn về. Dưới chân núi oi bức hầm hập là thế vậy mà lên núi lại như bước vào một thế giới khác. Những rừng cây cổ thụ cao vút, những thác nước vùng vĩ, những dòng suối nguyên sơ róc rách đêm ngày, tiếng chim hót véo von chuyền cành, gió lạnh man mác thổi khiến bước chân lữ khách cũng thêm nhẹ nhàng, khoan thai.

Hai bên đường dọc theo lối đi, từng tốp khỉ tụ lại xem người…

Vâng, không nhầm đâu, chính là khỉ xem người! Chúng ngồi chồm hỗm nhìn dòng người qua lại và hễ thấy ai cầm đồ ăn đồ uống hớ hênh là tiện tay cướp luôn.

Thấy người khác cũng cùng chung hoàn cảnh với mình, lòng Tiểu Vũ như được an ủi bội phần.

Xem ra khỉ ở núi Nga Mi còn bá đạo hơn lời đồn!

Đi bộ khoảng nửa tiếng là tới trạm cáp treo. Cả đoàn xếp hàng đợi lên ngọn Kim Đính có độ cao 3.065m so với mực nước biển.

Nga Mi được xem là một trong bốn thánh địa thiêng liêng nhất của Phật giáo Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng, ngọn núi Nga Mi là nơi Bồ tát Phổ Hiền cư trú, thuyết pháp và thành lập đạo tràng.

Đứng từ dưới ngước mắt nhìn lên, mây núi lượn lờ, sương trắng bao phủ, bồng bềnh, huyền ảo.

Vì là danh thắng văn hoá lừng danh ở Trung Quốc nên lượng khách du lịch đổ về đây rất đông, đoàn của Đường Tư Kỳ xếp hàng khá lâu mới được lên cáp treo.

Chiếc lồng sắt nho nhỏ đưa mọi người đi xuyên qua biển mây, tạm rời khỏi cõi trần tục, bước vào tiên sơn Phật quốc.

Ra khỏi cáp treo, Đường Tư Kỳ không thể ngờ đỉnh núi cũng bị mây mù che phủ, tầm nhìn cực thấp. Nghe một vị du khách bảo ban nãy trời quang nắng đẹp lắm, nhưng đột nhiên sương mù thổi tới, cũng không biết khi nào mới tan nữa.

Cả đoàn di chuyển vào chùa Phổ Quang. Tuy nhiên sương mù quá dầy đặc, thậm chí Đường Tư Kỳ còn chẳng nhìn được toàn cảnh ngôi chùa, gần như phần mái đã bị che hết.

“Không thể nào, không lẽ chúng ta lại xui xẻo vậy sao?” Đường Tư Kỳ bất lực ôm đầu. Vất vả đi 150 cây số từ Thành Đô, lắc lư 2 tiếng đường đèo, leo núi rồi đu cáp treo, chẳng lẽ lại công cốc?

Trước khi lên tới đây, ai cũng ôm một lòng khấp khởi mong chờ bởi Kim Đính là nơi lý tưởng để thưởng ngoạn toàn bộ cảnh quan núi Nga Mi.

Đáng tiếc, thực tế quá phũ phàng, mây mù giăng ngập lối thế này thì còn nhìn ngắm gì nữa.

Ai tiếc nuối mặc ai, Tạ Hàng cứ theo đúng quy trình lùa mọi người vào chùa lễ Phật rồi lùa ra xếp hàng đợi cáp treo xuống núi.

Tiểu Vũ không thể tin nổi: “Cái gì? khó khăn lắm mới lên được tới đây? Chưa chơi gì đã bắt xuống là thế nào?”

Nói đoạn, cô nàng lập tức đi tìm hướng dẫn viên hỏi cho rõ: “Chẳng phải kế hoạch sáng mai sẽ đi xem Nhật Xuất sao?” (2)

Tạ Hàng: “Kế hoạch đúng là thế nhưng nếu muốn xem mặt trời mọc phải đi từ rất sớm. Đêm nay đoàn nghỉ tại sườn núi, sáng mai chắc chắn không thể lên kịp giờ thế nên sẽ dành cả buổi sáng để mọi người thăm thú ngắm cảnh rồi sau đó chúng ta rời Nga Mi di chuyển sang Lạc Sơn.”

Tiểu Vũ cuống quýt: “Vội vậy sao? Cơ mà hôm nay vẫn chưa ngắm nhìn được gì hết, mai lại không quay lại đây nữa, chi bằng bây giờ đừng xuống vội, ở lại chơi thêm một lát nữa đi.”

Tạ Hàng: “Hôm nay thời tiết xấu, sương mù dày đặc, có ở thêm bao lâu thì tình hình cũng vẫn thế thôi. Đặc điểm khí hậu Tứ Xuyên chính là vậy, trời nhiều mây, mưa nhiều, thay đổi thất thường, cách mười dặm đã là khác lắm rồi chứ đừng nói ở trên núi cao. Leo lên đây gặp mây mù không nhìn thấy gì là chuyện hết sức bình thường. Cái này dựa vào hên xui may rủi thôi chứ chẳng ai tính trước được.”

Dứt lời, anh ta ra hiệu cho mọi người tập trung, chuẩn bị xuống núi.

Bất chợt, Đường Tư Kỳ reo lên: “Ấy khoan từ từ đã, hình như mây mù đang tan thì phải.”

“Nhìn kìa, mọi người đang chạy về hướng tượng Phổ Hiền Bồ Tát. Rõ ràng ban nãy đứng ở đây chẳng thấy gì nhưng giờ đã thấy lấp ló kim điện rồi kìa. Đấy, mọi người thấy không, mái chùa lộ ra rồi đó. Với lại mấy du khách đến trước chúng ta nói là lúc nãy trời đang nắng đẹp lắm rồi đột nhiên mây mù kéo đến. Có lẽ chỉ là một đám mây bay ngang qua, hẳn sẽ tan nhanh thôi.”

Tiểu Vũ vội vàng hùa theo: “Đúng đấy đúng đấy, chúng ta lặn lội leo lên đến đây nào phải chuyện dễ, vừa vất vả, mệt nhọc mà tiền vé cũng đắt nữa. Giờ cứ thế đi xuống thì tiếc lắm, biết khi nào mới có cơ hội trở lại. Hay là mình cố gắng chờ thêm chút nữa đi, nhiều khi được ngắm cảnh đẹp.”

Nhiều người nghe bùi tai, bắt đầu gật gù tán thành

“Hai cô này nói đúng đấy, chi bằng chờ thêm chút nữa, chứ giờ ra cáp treo cũng phải xếp hàng chờ đợi mà, không bằng ở đây đi dạo có phải thích hơn không.”

“Ừ, ở lại chơi thêm đi. Ban nãy tôi chụp mấy tấm mà trắng xoá một màu, chẳng nhìn rõ gì cả. Cái này mà mang về khoe chỉ tổ bị cười chê. Giờ hãn còn sớm, vội xuống núi làm gì, ở đó cũng có gì chơi đâu, cảnh đẹp chủ yếu ở trên đỉnh núi mà. Không biết ý cả đoàn sao chứ tôi là tôi không gấp rồi đấy.”

Càng lúc càng có nhiều người đòi ở lại, Tạ Hàng thoáng cau mày, nâng tay xem đồng hồ: “Vậy cho mọi người thêm nửa tiếng đồng hồ. Đúng nửa giờ sau tập hợp ở chỗ này. Ai đến trễ không đợi.”

Mọi người vui vẻ túa đi săn mỹ cảnh, bởi vì thời gian có hạn nên ai cũng hối hả lắm.

Tiểu Vũ bực bội làu bàu: “Hướng dẫn viên du lịch gì mà kỳ cục quá. Đi chơi chứ có phải đi chạy giặc đâu mà khó khăn.”

Đường Tư Kỳ kéo tay xoa dịu cô em: “Được rồi, đừng bực nữa, chị em mình đi sang bên kia đi. Chị thấy chỗ kia đẹp kìa.”

===

Chú thích:

(1)Lôi Động Bình - Leidongping ( 雷洞坪 ) là một trong những danh lam thắng cảnh của núi Nga Mi, nằm trên dốc Lianwang, cao 2430m so với mực nước biển.

(2)Đến Kim Đính (hay còn gọi là Vạn Phật Đính) du khách có thể nhìn thấy 4 kỳ quan nổi tiếng của Nga Mi Sơn bao gồm: Nhật xuất (mặt trời mọc), Vân hải (biển mây), Phật quang (hào quang của Phật) và Thánh Đăng (đèn Thánh).

Bạn cần đăng nhập để bình luận