Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 334 - Thành công qua ải

Chương 334 - Thành công qua ải

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 334: Thành công qua ải

“dạ vâng, cháu…”

Đang lúc Đường Tư Kỳ gian nan sắp xếp câu chữ thì thím ba ngồi gần đó đột nhiên lên tiếng

“Tư Kỳ nhà người ta bây giờ lợi hại lắm nha, kiếm tiền giỏi thích đi đâu là đi đó, sợ rằng một năm này đã đi không biết bao nhiêu nơi rồi ấy chứ. Ai da, mấy chú mấy thím cả ngày ở nhà xem bài đăng trên vòng tròn bạn bè của con mà hâm mộ phát khóc. Này thím hỏi, đi du lịch một chuyến chắc tốn không ít hả?”

“Cái này…” Đường Tư Kỳ khóc không ra nước mắt, sao cứ loanh quanh mãi vấn đề tiền nong vậy trời.

Cô cả ngồi đầu bàn, vừa gọt vỏ táo vừa đủng đỉnh nói: “Lớn khôn rồi, biết báo hiếu ba mẹ rồi. Năm ngoái cô cả sốt ruột nên mới mắng con suốt ngày lông ba lông bông, nghề ngỗng tử tế không chịu, đòi đi làm cái gì mà nghề tự do, quá không ổn định. Nhưng giờ thì tốt rồi, tự nuôi được bản thân còn chăm lo được cho ba mẹ. Nên như vậy con ạ, ba mẹ làm lụng vất vả cả đời nuôi con nên người, giờ ba mẹ lớn tuổi rồi con phải có trách nhiệm chăm lo phụng dưỡng. Hai vợ chồng cậu tư từ giờ có thể yên tâm hưởng phúc rồi nhá.”

Dượng cả bật cười: “Nghề tự do thì có làm sao, tôi thấy quan trọng nhất là tụi trẻ sống vui vẻ. Nghe nói Tư Kỳ sắp sửa xuất bản tranh phải không? Thế là sắp thành đại danh hoạ rồi nhỉ, đến lúc đó nhớ phát cho mỗi người trong nhà một quyển mà phải là bản có chữ ký tác giả mới được đấy.”

Đường Tư Kỳ gãi đầu gãi tai: “Cái này…”

“Chà chà, xuất bản sách cơ à? Có cần viết lời tựa hay tiêu đề gì không? Kỹ thuật thư pháp của chú ba cũng rất ra gì và này nọ đấy. Hồi bữa tham gia khoá thư pháp dành cho người cao tuổi, chính thầy giáo còn phải khen chữ chú đẹp cơ mà. Khi nào cần cứ nói để chú ba về mài mực tái xuất giang hồ, khà khà khà…”

Người còn chưa qua cửa đã nghe thấy điệu cười hết sức đặc trưng của ông chú ba.

Đường Tư Kỳ vò đầu bứt tóc, mọi thứ nằm ngoài sự chuẩn bị, phải ứng phó thế nào đây?

Cô quay đầu kiếm tìm sự trợ giúp thì chỉ thấy dáng vẻ hết sức bàng quan của ba. Ba vắt chân ngồi đó, thái độ khiêm tốn, không khoe khoang câu nào nhưng khoé môi thấp thoáng một nụ cười như có như không thể hiện tâm tình đang rất tốt.

Đường Tư Kỳ lườm lườm, để có được hiệu quả ngày hôm nay chắc bình thường ba tốn không ít nước bọt nhỉ?!

Công việc, sự nghiệp còn chưa nói xong đã bắt đầu có người nhảy sang quan tâm tới chuyện chung thân đại sự.

Chú một câu, dì một câu, vui mồm thổi phồng tới tận mây xanh, Đường Tư Kỳ cứ ngỡ mọi người đang nói về một nhân vật xuất chúng nào đó chứ chẳng phải mình, cô tá hoả vội lên tiếng đính chính

“Chuyện xuất bản tập tranh, cháu mới nộp bản thảo lên thôi, phải qua năm mới được xét duyệt. Còn đi du lịch đích thực năm nay cháu đã đi rất nhiều nơi nhưng không tốn quá nhiều tiền đâu. Hơn nữa cũng không phải đơn thuần là đi chơi, cháu đi kết hợp với công việc. Các anh các chị đi làm nhà nước bận rộn, giờ giấc chặt chẽ không có thời gian đưa các cô dì chú bác đi ra ngoài chơi nhưng bù lại bọn họ có tiền lương cao, đãi ngộ tốt, cuộc sống ổn định, cháu rất hâm mộ và luôn nhìn vào các anh chị để phấn đấu học hỏi. Còn về chuyện yêu đương, không phải cháu kén chọn mà là chưa gặp người phù hợp, lại càng không thích mối mai xem mắt này nọ, thôi thì cứ để tuỳ duyên đi ạ. Giờ lo phát triển sự nghiệp trước rồi kết hôn sau cũng không muộn.”

Trước kia khi đối mặt với những trường hợp tương tự, Đường Tư Kỳ chỉ biết cúi đầu giấu mặt hận không thể tàng hình luôn càng tốt. Nhưng giờ cô đã có đủ dũng khí trả lời thẳng thắn, tự tin. Mấy người họ hàng không tìm được chỗ soi mói liền buông tha cô rồi chuyển chủ đề thảo luận sang một đứa cháu khác.

Đường Tư Kỳ len lén thở phào một hơi. Coi như thành công qua ải!

Bỏ chuyện này qua một bên thì nhìn chung tết nhất cũng vui, nhất là những bữa cơm giữa hai nhà Từ - Đường, có thằng nhóc Tuấn Bảo pha trò, cứ phải gọi là cười không kịp thở.

Tuấn Bảo bây giờ được cưng lắm, cu cậu không chỉ là bảo bối của chú thím Từ mà còn là cục vàng của ba mẹ Đường Tư Kỳ nữa. Hễ có cái gì ngon là lại nhắc để dành cho Tuấn Bảo, mang lên cho Tuấn Bảo.

Nhìn mọi người ngồi quanh mâm cơm chan hoà đầm ấm, Đường Tư Kỳ thầm nghĩ thế này mới là không khí tết nhất cần có chứ. Nếu được chọn, cô tất nhiên thích ăn cơm với gia đình chú Từ hơn. Tuy nhiên đâu phải cô thích là được, các buổi họp mặt gia đình vẫn liên tiếp diễn ra xuyên suốt ba ngày tết, bốn bên hai họ từ nội sang ngoại, tất bật hơn đi chạy show.

Đường Tư Kỳ không thể đếm xuể tổng cộng đã tới chúc tết bao nhiêu nhà, ăn bao nhiêu bữa tiệc. May quá, trước khi cô bị bội thực thì mọi thứ đã kịp dừng lại.

Hết mùng hết mền, hoạt động giải trí vui chơi tết âm lịch kết thúc, mọi người ai về nhà nấy, quay lại cuộc sống thường nhật, người lớn đi làm, trẻ nhỏ đi học.

Hôm nay, Đường Tư Kỳ cũng khai trương đầu năm, chính thức nhận đơn hàng đầu tiên của năm mới.

Mặc dù cô đã tăng giá lên không ít nhưng đơn hàng vẫn như cũ, lũ lượt tìm tới gõ cửa.

Đi cùng với đó là thu nhập cũng tăng gấp đôi. Còn nhớ hồi xưa chật vật mãi mới kiếm được chục ngàn, còn giờ tháng nào cũng đều đều đút túi hơn hai chục. Tất nhiên bận rộn hơn, vất vả hơn song cuộc sống phong phú và nhiều màu sắc hơn.

Hôm bữa chị Hà Hân cũng nhắn tin thông báo tình hình bên phía nhà xuất bản. Bản thảo của cô đã qua xét duyệt đợt một, tổng biên tập đánh giá rất cao, đợi xét duyệt đợt hai nữa, nếu không có vấn đề gì sẽ chính thức đưa qua bộ phận in ấn và phát hành. Tóm lại, quá trình đang tiến triển suôn sẻ, thuận lợi.

Phập phồng mong đợi suốt tết, giờ thì Đường Tư Kỳ có thể yên tâm kê cao gối ngủ ngon được rồi.

Có thể nói, tất cả những thành tích cô đạt được cho tới ngày hôm nay đều là lữ hành mang lại. Liệu có nên xuất ngoại một chuyến theo gợi ý của hệ thống không nhỉ? Đường Tư Kỳ nghiêm túc tự hỏi chính mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận