Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 59 - Cháo gà Thiệu Hưng

Chương 59 - Cháo gà Thiệu Hưng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 59: Cháo gà Thiệu Hưng

Xin hãy thông cảm cho người dì đầu óc chậm tiêu này, phải ngồi đần một lúc cô mới luận ra và đến khi hiểu rồi thì sung sướng ngã ngửa ra ghế cười ha hả như bắt được vàng.

Không không, cái này còn hơn cả bắt được vàng ấy chứ. Nên nhớ rằng trước giờ nhóc Tuấn Bảo khó tính vô cùng, nó không phàn nàn chê trách cô là may rồi, làm gì có chuyện công khai tán thưởng hay tình nguyện khen ngợi.

Đường Tư Kỳ cẩn thận đánh giá lại bức hoạ trước mặt. Đúng là trong khoảng thời gian làm việc tại công ty Thiên Đường của ông chủ Phùng, Đường Tư Kỳ phải đối mặt với khá nhiều áp lực, từ trách nhiệm công việc cho tới vấn đề giờ giấc. Thú thực cô không thể nào thích ứng được với kiểu giờ giấc hành chính bó buộc, hơn nữa mối quan hệ đồng nghiệp cũng là một bài toán vô cùng rắc rối và đau đầu. Ấy vậy mà kỹ năng của cô lại tiến bộ lên không ít. Phải chăng cái này chính là áp lực tạo nên kim cương như người ta vẫn thường nói đây sao?!

Những đường cong đã mượt mà và sắc nét hơn, bố cục hợp lý, hình ảnh phong phú sinh động, các mảng màu liên kết hài hoà, những bước chuyển đậm nhạt sáng tối cũng ngọt và tinh tế hơn. Nói chung là rất ưng!

Một lời công nhận của Tuấn Bảo đã giúp Đường Tư Kỳ tự tin hơn hẳn. Cô Click chuột lia lịa, đăng tất cả các bức vẽ lên Weibo cùng các trang diễn đàn.

Tuy nhiên, điều bất ngờ chưa dừng ở đó. Lâu lắm không ghé Weibo chơi, hôm này vào mới phát hiện, lượng người theo dõi đã tăng từ 200 lên hơn 800.

Trên ứng dụng Bạch Cáp Hoa Sư cũng vậy, đợt trước mới có đâu đó trăm người theo dõi thôi, ấy vậy mà hôm nay đã tăng vọt lên hơn 500 rồi.

Bộ tranh “Tiểu Kỳ du ngoạn Ôn Châu” vừa được đăng lên, đã có không ít fans ào vào bình luận

[ AA, Đại thần đã xuất hiện, lâu rồi không thấy làm con dân đợi mãi…]

[ Wow, thích bộ tranh này quá, phong cách rất ấm áp đời thường, bình dị và gần gũi! ]

[ Trời, haha, cú trượt té quá chân thật và đáng yêu luôn. Làm như không phải vẽ tranh mà là chụp bằng máy ảnh vậy á. Hồi Tết vừa rồi, mình với nhỏ bạn thân cũng đi trượt tuyết và cũng ngã chổng vó y hệt. Giờ nhớ lại vẫn còn cười quặn cả ruột…hahaha…]

[ Ồ, ý tưởng khá mới mẻ và độc đáo, mình rất thích, tiếp tục phát huy bạn nhé. Sau khi xem hết bộ này tự nhiên mình lại thích lối kể chuyện bằng tranh giống vậy. Không biết ở trên Bạch Cáp Hoạ Sư có bộ nào khác nữa không ta?! ]

[ Đại thần ơi, đừng chỉ vẽ mỗi Ôn Châu, vẽ cả những địa phương khác nữa đi mà, mình muốn đi du lịch qua tranh của bạn. Hay là làm luôn bộ “Tiểu Kỳ du ngoạn Trung Quốc” điiii ]

Nhìn thấy lời bình này, Đường Tư Kỳ bất tri bất giác rơi vào trầm tư….

Trong khi ấy, nhóc bút chì lại kích động đứng ngồi không yên, rối rít thúc giục: “Đúng đúng đúng, cô chủ à, cô hãy xem lời bình này đi, Tiểu Kỳ du ngoạn Trung Quốc. Trời ơi, thật sự là một ý kiến không thể tuyệt vời hơn!”

Bằng tất cả sự chờ mong tha thiết, nhóc bút chì rất mong cô chủ tán đồng. Nhưng không, câu trả lời chỉ là một cái lắc đầu nhẹ tênh và cú lướt tay đầy dứt khoát đẩy sang bình luận kế tiếp.

Vừa đọc, Đường Tư Kỳ vừa lẩm bẩm: “Gì mà du ngoạn Trung Quốc, sao không bảo du ngoạn Thế giới luôn đi. Haizzz, nói thì đơn giản lắm nhưng móc đâu ra tiền mà đi…”

Lúc này, Lạc Tuấn Bảo đã chờ đến sốt cả ruột rồi, cậu bé nhăn nhó gọi nhắng cả lên: “Đường Tư Kỳ, dì sắp xong chưa, sao lâu vậy???”

Đường Tư Kỳ nói vọng ra: “Ra liền ra liền, đợi dì chút!!!”

Trong hệ thống, nhóc bút chì thất vọng ngã ngồi xuống đất. Tại sao…tại sao chỉ có mỗi việc ra khỏi nhà thôi mà cũng khó khăn tới vậy…

Vì thiếu tiền ư?!

Cái này thì nhóc cũng bó tay rồi, nhóc bút chì chán nản nằm vật xuống đất, hướng ánh mắt nhìn ra bầu trời thăm thẳm thông qua ô cửa sổ hình vuông bé xíu. Biết đến bao giờ nhà nhóc mới có cửa chính như người ta đây??

——

Trưa nay, Đường Tư Kỳ được Lạc Tuấn Bảo dẫn tới một quán ăn cách nhà không xa.

Đường Tư Kỳ đánh mắt nhìn xung quanh rồi ái ngại thăm dò: “Con xác định là chỗ này hả? Không nhầm đấy chứ?”

Lạc Tuấn Bảo gật đầu cái rụp: “Chẳng phải lần trước dì bảo con tới nhà trẻ hỏi đám bạn còn gì. Cái quán này là Tiểu Béo chỉ cho con đấy, cậu ấy bảo đây là quán ruột của cậu ấy, ăn ngon cực kỳ luôn.”

“Ờ…” Đường Tư Kỳ nửa tin nửa ngờ.

Tiệm ăn tương đối bình thường, nhìn qua không có gì đặc sắc. Tuy đã quá giờ cơm trưa nhưng trong tiệm vẫn có lác đác vài vị khách. Thôi thì nể mặt Tuấn Bảo giới thiệu, cứ thử vào ăn xem thế nào.

Đường Tư Kỳ mở thực đơn đọc một lượt rồi hỏi: “Quán mình món nào ngon nhất ông chủ nhỉ?”

Ông chủ đon đả chào mời: “Cháo gà. Tiệm chúng tôi nổi tiếng nhất là món cháo gà.”

Đường Tư Kỳ gọi qua loa: “Được, vậy cho chúng tôi hai tô cháo gà Thiệu Hưng loại nhỏ.”

Ông chủ: “Chỉ vậy thôi à, không cần gì khác nữa sao?”

Đường Tư Kỳ khẽ gật: “Dạ, chỉ vậy thôi.”

Ông chủ: “Hai tô sáu đồng, mời cô thanh toán trước.”

Đường Tư Kỳ hơi ngẩn người. Hai tô sáu đồng?

Hoài nghi mình nghe lầm nên Đường Tư Kỳ phải mở thực đơn xem lại lần nữa cho chắc. Quả thật trên đây ghi rõ ba đồng một tô thật.

Ngẫm nghĩ thế nào, Đường Tư Kỳ liền gọi thêm: “Vậy…cho chúng cháu một phần mì trộn mỡ hành và nửa con gà luộc nữa.”

Ngày thường Đường Tư Kỳ không thích ăn cháo cho lắm. Khi còn bé, cũng chỉ những lúc ốm đau cảm mạo, mẹ bắt ăn thì cô mới ăn thôi, chứ bình thường thì đừng hòng.

Thành ra Đường Tư Kỳ cũng không mấy hào hứng. Nhưng mà giữa Thượng Hải đắt đỏ vẫn có một nơi bán cháo gà với cái giá ba đồng, như vậy cũng đủ chiếm điểm thiện cảm ban đầu rồi.

Trái ngược với Đường Tư Kỳ, Lạc Tuấn Bảo có vẻ nôn nóng hơn. Thằng bé cứ nhấp nhổm không yên, chốc lát lại ngoái đầu chờ mong. Có lẽ phần vì đói bụng, phần vì thằng bạn Tiểu Béo miêu tả hấp dẫn quá thành ra cu cậu bị thèm từ lúc còn ở trên lớp cơ.

Đồ ăn bưng lên, Đường Tư Kỳ lấy một chiếc bát con, gắp mì trộn dầu hành cho Lạc Tuấn Bảo.

Nhưng Tuấn Bảo thì đang say mê với tô cháo gà rồi. Cậu nhóc vừa thổi vừa húp xì xụp, nom đến là ngon miệng.

Trong khi ấy, Đường Tư Kỳ lại chọn nếm thử mì trộn trước.

Ồ, nhìn tầm thường mà ăn cũng ngon phết nha. Sợi mì dai, không bị quá ngấy dầu, mỡ hành thơm ngậy, rất là đưa miệng.

Chỉ tiếc là nấm hương hơi ít, nếu thêm chút nữa sẽ càng ngon hơn. Đường Tư Kỳ vừa ăn vừa âm thầm tiếc nuối.

Thấy thằng cháu cứ cắm cúi ăn cháo, Đường Tư Kỳ đẩy bát mì sát lại gần: “Tuấn Bảo, con nếm thử cái này đi.”

Tuy nhiên, Lạc Tuấn Bảo chẳng kịp nâng đầu dậy, chỉ ừ hử qua loa một tiếng.

Bộ ngon đến vậy sao?! Đường Tư Kỳ nảy sinh tò mò, liền đẩy dĩa mì sang một bên, kéo tô cháo qua, múc thử một muỗng.

Nếu xếp mì trộn mỡ hành vào loại ngon, thì cháo gà phải hơn hẳn một bậc, ngon xuất sắc luôn!

Rõ ràng chỉ với ba đồng thôi, mà sao lại có thể ngon thế cơ chứ?!

Nó khác hẳn với những tô cháo ngày bé cô thường ăn. Hạt gạo được xay nhỏ, ninh nhừ cùng nước hầm gà. Chắc có lẽ, tỷ lệ trộn gạo và nước cũng phải có bí quyết riêng thì mới tạo được độ sánh dẻo và mềm mịn đến như vậy. Hơn nữa, cháo ở đây không đậm gia vị như những nơi khác, nó chỉ nhàn nhạt thanh thanh thôi nhưng rất thơm hương gà đặc trưng. Ăn một miếng là biết ngay cháo được nấu bằng xương gà thật chứ không phải bột ngọt.

Chỉ hơi tiếc là bị nhạt so với khẩu vị của Đường Tư Kỳ, giá mà đậm đà hơn một chút thì thật sự hoàn mĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận