Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 221 - Xuất phát!

Chương 221 - Xuất phát!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 221: Xuất phát!

Ba người mỗi người một Vali hồ hởi kéo xuống trước cổng tiểu khu. Xe taxi chạy một mạch tới thẳng sân bay. Đường Tư Kỳ canh giờ cực chuẩn, sau khi làm xong thủ tục Check-in vẫn dư giả thời gian cho Đường đại ca đi xung quanh tham quan nơi được gọi là cảng hàng không.

Đường Tư Kỳ đặc biệt dẫn ba tới khu vực có thể phóng tầm nhìn ra xa và rộng để xem máy bay cất cánh.

Đường Duệ Thanh thích lắm, cơ hồ dán chặt trán lên tấm tường kính, nhìn không chớp mắt. Tất nhiên nhìn bằng mắt thường thôi chưa đủ, chú còn lôi điện thoại ra quay mấy video clip ngắn để giành làm kỷ niệm.

Lên máy bay, Đường Tư Kỳ chu đáo hướng dẫn cho ba từng tí một, từ việc thắt dây an toàn thế nào, mở bàn ăn, gấp bàn ăn ra sao, rồi giải thích ý nghĩa của hệ thống đèn tín hiệu. Chưa đâu, cô còn nhường luôn cả vị trí sát cửa sổ để ba tha hồ ngắm mây và thoả sức quay phim, chụp ảnh.

Lưu Anh ngồi dãy ghế ngoài cùng, nhìn hai ba con chụm đầu ríu rít mà không khỏi ghen tỵ. Từ nhỏ Tư Kỳ đã thân và quấn ba nó hơn, chả mấy khi chịu gần gũi với thím.

Tuy trong lòng hơi buồn nhưng Lưu Anh không biểu hiện ra ngoài.

Vả lại Đường Tư Kỳ vẫn quan tâm tới mẹ mà. Tỷ như biết mẹ sợ lạnh, máy bay vừa ổn định độ cao là cô ấn chuông gọi tiếp viên lấy chăn cho mẹ đắp. Hay mẹ cần gì chỉ việc ho một tiếng là đã có Tư Kỳ đáp ứng liền.

Tóm lại trong suốt chuyến bay, Đường Tư Kỳ như một trợ lý cần mẫn, chăm chút ba mẹ từng chân tơ kẽ tóc.

Song ngồi trên máy bay thì đâu có gì phải sợ, cái đáng lo là sau khi hạ cánh kìa. Mặc dù cũng thuộc diện thích đi và đã đi khá nhiều nhưng mỗi lần sắp đặt chân tới một vùng đất mới Lưu Anh vẫn hồi hộp như thường.

Căn bản là vì khả năng xác định phương hướng của thím không được tốt cho lắm, chỗ quen còn lạc như cơm bữa huống chi chỗ lạ. Đã vậy còn di truyền xuống cho con gái mới buồn chứ. Nhớ hồi con bé mới đi học, quãng đường từ nhà tới trường chỉ có mấy bước chân thôi mà phải dạy đi dạy lại không biết bao nhiêu lần nó mới nhớ được.

Thế mà lần này dám để cho nó dẫn đoàn, liệu vợ chồng thím có liều quá không?!

Nhưng mà thực tế chứng minh Lưu Anh đã lo thừa rồi.

Sau khi máy bay hạ cánh, Đường Tư Kỳ phăng phăng dẫn ba mẹ tới băng chuyền lấy hành lý rồi kéo ra khu vực đưa đón trước cửa sân bay. Tiếp theo đó cô mở máy liên hệ bác tài được đặt từ trước. Tài xế thông báo xe đã đậu sẵn ở bãi đỗ và gửi vị trí chính xác qua tin nhắn cho Đường Tư Kỳ.

Thể theo định vị, Đường Tư Kỳ thuận lợi tìm được anh tài xế.

Anh này khá trẻ, lại nhanh nhẹn nhiệt tình. Tay thoăn thoắt xếp hành lý vào cốp xe, miệng cười nói vui vẻ: “Cô chú với em đi đường có mệt không ạ? Mọi người cứ lên xe ngồi nghỉ trước đi. Đồ đạc hành lý để cháu sắp xếp cho.”

Lưu Anh giật giật tay áo Đường Tư Kỳ, thấp giọng hỏi: “Đây là dịch vụ đưa đón mà con nói đấy hả? Xe to đẹp như vậy chỉ đón mỗi nhà ta thôi sao? Sợ là không rẻ đâu, con đặt qua đâu? Đã hỏi kỹ giá cả chưa?”

Đường Tư Kỳ cười cười: “Mẹ yên tâm, con đặt trên Taobao, đảm bảo uy tín, giá cả cũng không đắt, chỉ mấy chục đồng thôi. So với gọi taxi thì không chênh lệch là bao. Hơn nữa cốp sau taxi bé lắm, không chứa nổi ba cái Vali của nhà mình đâu.”

Ngồi trên xe, Lưu Anh vẫn mặt mày căng chặt. Đường Tư Kỳ cực chẳng đã, phải chìa đơn hàng cho mẹ xem.

Lúc này Lưu Anh mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhưng thím không nói gì, chỉ lẳng lặng quay ra cửa xe, tủm tỉm cười. Con gái thím thực sự đặt được dịch vụ tốt với giá cả phải chăng. Coi bộ cũng tin được đấy chứ.

Xe bon bon xuyên qua đường cao tốc đưa ba người nhà Đường Tư Kỳ vào trong nội thành Côn Minh. Vòng vèo vài con phố, cuối cùng cũng tới được địa chỉ căn hộ dịch vụ.

Căn hộ Đường Tư Kỳ chọn nằm trong một khu chung cư khá đông dân nhưng được cái an ninh, trật tự, không bị tình trạng ồn ào, xô bồ. Cảm quan đầu tiên thấy cũng khá ổn.

Bởi vì đã làm việc với chủ nhà nên Đường Tư Kỳ biết mật mã khoá từ, có thể trực tiếp vào thang máy lên tầng và mở cửa vào nhà.

Đây là loại căn hộ một phòng ngủ, diện tích không quá lớn nhưng vẫn có đầy đủ tiện ích, phòng khách, bếp, ban công và nhà vệ sinh. Giữa phòng khách đặt một chiếc Sofa Bed và một tấm bình phong gỗ. Khi cần có thể kéo ra tạo thành một phòng ngủ nhỏ tạm thời.

Nhìn sơ một lượt, Đường Tư Kỳ bố trí ngay: “Ba mẹ ngủ trong phòng nhé, con sẽ ngủ ngoài phòng khách.”

Đường Duệ Thanh lập tức phản đối ngay: “Sao phải ngủ phòng khách? Sao từ đầu không thuê căn hai phòng?”

Đùa à, con vàng con bạc của chú, sao có thể để ngủ ngoài phòng khách được. Nằm đây đau cổ, đau lưng chết.

Nhưng Đường Tư Kỳ lại thản nhiên cười nói: “Không việc gì đâu ba, người ta sản xuất ra Sofa Bed là để thay thế giường nằm mà. Hơn nữa thêm một phòng là thêm bảy, tám chục đó ba. Căn này con thuê có 150 đồng 1 ngày cho 3 người.”

Lưu Anh chưa vội phát biểu ý kiến ngay. Đầu tiên, thím vào toilet kiểm tra vấn đề vệ sinh, rồi xuống bếp xem xét tủ chạn bát đũa này nọ rồi vòng lên phòng khách bật thử TV.

Xong xuôi đâu đó, thím mới bắt đầu lên tiếng: “Ừ, nơi này khá tốt. Dưới bếp ga đầy bình, trên chạn để sẵn một vài gia vị cơ bản. Dụng cụ nấu nướng cũng tương đối đầy đủ, chúng ta hoàn toàn có thể đi chợ nấu cơm.”

“Phòng ốc được quét tước rất sạch sẽ, bên ngoài có cái ban công thoáng mà rộng lắm, tủ lạnh máy giặt đều chạy tốt. TV có kênh mà ba con thích nhất. Về cơ bản nhìn chung là được.”

“Giường nệm êm ái phẳng phiu, trong phòng ngủ có cả điều hoà nữa. À đúng rồi Tư Kỳ, 150 đồng là trọn gói chưa, mình có cần đóng thêm tiền điện tiền nước gì không?”

Đường Tư Kỳ đáp: “Không cần đâu mẹ, bao trọn gói rồi.”

Lưu Anh gật gù: “Ồ thế thì được quá nhỉ, 150 đồng 1 ngày mà đầy đủ tiện ích, lại ở được hẳn 3 người.”

Ban đầu cứ sợ ba mẹ không thích cơ, giờ coi bộ rất hài lòng là đằng khác. Đường Tư Kỳ âm thầm thở phào, ok, xong thêm một việc nữa.

Chủ nhà ở đây cũng rất tử tế và chu đáo. Biết tin Đường Tư Kỳ tới liền nhắn tin chào mừng, kèm theo một vài thông tin hữu ích như bản đồ thành phố, vị trí một vài khu chợ ướt, siêu thị, cửa hàng tiện lợi, công viên và các quán điểm tâm ngon quanh khu nhà.

Lúc này Đường Tư Kỳ mới sực nhớ đi du lịch là phải có nhóm chat để tiện liên lạc. Cô nhanh tay mở WeChat, tạo Group Gia Đình, thêm số điện thoại của ba và mẹ, rồi chuyển tiếp đoạn tin nhắn của ông chủ nhà sang.

Con gái cưng: [ Ba mẹ có thể tham khảo các địa điểm này nè. Nếu chẳng may đi chơi không tìm được đường về thì gửi định vị cho con, con sẽ đi đón ba mẹ.]

Mẫu hậu đại nhân: [ ok.]

Đường đại ca: [ Được rồi được rồi, ba mẹ biết rồi. ]

Bạn cần đăng nhập để bình luận