Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 51 - Ngày đầu nhậm chức

Chương 51 - Ngày đầu nhậm chức

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 51: Ngày đầu nhậm chức

Tiếp theo, thư ký Mã dẫn Đường Tư Kỳ đến căn-tin công ty, cặn kẽ giải thích: “Đây là thẻ cơm, bên trong đã có sẵn 5000 đồng. Trong khoảng thời gian lưu trú tại đây, cô cứ ăn uống thoải mái nhé. Nếu hết cứ việc tìm tôi, tôi sẽ nạp thêm tiền vào thẻ cho cô.”

Đường Tư Kỳ đưa mắt quan sát xung quanh, nhà ăn rất rộng, bếp ăn sạch sẽ, trên quầy đặt một dãy các khay inox đựng thịt cá, rau xanh đủ món, nhìn rất ngon miệng.

Ngoài khu bàn ăn, các nhân viên đang tập trung dùng bữa. Và không có gì đáng ngạc nhiên khi ai cũng vét sạch sành sanh, không thừa một hạt nào.

Chứng tỏ bữa ăn ở đây được nấu rất chất lượng, đã vậy Đường Tư Kỳ còn sở hữu một tấm thẻ cơm không giới hạn nữa chứ, thực sự là trên cả tuyệt vời!

Bỗng nhiên được bao ăn bao ở, Đường Tư Kỳ lâng lâng như trên mây. Cô thầm nghĩ, nếu cứ như này mãi thì sướng phải biết!

Đường Tư Kỳ hoà nhập rất nhanh. Cô cầm lấy một chiếc khay, đứng vào hàng, chờ mua cơm.

Sau khi ăn xong, thư ký Mã dắt Đường Tư Kỳ tới khu hành chính.

Toà nhà công ty nằm lùi vào bên trong, cách căn-tin một dãy hành lang dài. Không gian rất yên tĩnh, thoáng rộng, phù hợp với môi trường làm việc.

Vào phòng thiết kế, thư ký Mã giới thiệu Đường Tư Kỳ làm quen với mọi người.

“Cô Đường, nhiệm vụ của cô là hợp tác cùng đội ngũ thiết kế. Trước mắt, cô đưa ra ý tưởng. Đội thiết kế sẽ dựa vào đó để lên phương án. Sau khi đạt được thống nhất cuối cùng, sẽ khởi công xây dựng. Cụ thể, công ty muốn cải tạo hai khu vực. Một là khu chuồng trại của động vật, tăng thêm diện tích để cha mẹ và các bạn nhỏ có không gian vui đùa. Hai là lâu đài cổ tích, được phát triển từ ý tưởng nhà nấm trong bức tranh của cô. Vậy nên nhiệm vụ chính của cô là tập trung tạo hình cho khu vực Lâu Đài Nấm.”

Ngồi ở vị trí đầu bàn là một người đàn ông tóc dài, tên Điền Côn.

Trong suốt quá trình thư ký Mã giới thiệu và giải thích công việc cho Đường Tư Kỳ, hắn vẫn luôn dựa lưng ra sau ghế, híp mắt quan sát người mới đến với thái độ soi mói và bài xích rõ rệt.

Tất nhiên Đường Tư Kỳ đủ nhạy cảm để nhận ra điều này. Song đến chỗ người ta thì mình cũng phải tỏ thành ý thôi, cô chủ động lên tiếng trước: “Xin chào anh Điền, trong khoảng thời gian này mong được anh chiếu cố nhiều hơn.”

Điền Côn cười đểu, nhếch môi đầy bất mãn: “Ông chủ đích danh mời cô về lên ý tưởng cho phòng thiết kế thì tôi làm sao chiếu cố nổi cô. Phải nhờ cô chiếu cố lại tôi mới đúng chứ!”

Thư ký Mã khẽ nhíu mày nhưng không tiện phản ứng, chỉ quay sang nói với Đường Tư Kỳ: “Nếu cô cần gì thì cứ liên hệ tôi, đừng ngại. Giờ tôi có việc phải đi trước.”

Đường Tư Kỳ mỉm cười: “Vâng, hôm nay cảm ơn cô nhiều nhé.”

Thư ký Mã đi rồi, Đường Tư Kỳ một lần nữa tiến tới trước mặt Điền Côn, hỏi chuyện công việc: “Anh Điền, tôi nghe nói đội thiết kế đã đưa ra rất nhiều phương án điều chỉnh nhà nấm. Tôi có thể xem bản vẽ được không?”

Điền Côn lừ lừ đứng dậy, hằm hè như con chó bị chiếm lãnh thổ: “Cô giỏi như vậy, được ông chủ mời đích danh, còn cần phải xem phương án thiết kế của người khác hay sao?!”

Dứt lời, hắn đẩy ghế cái rầm rồi khệnh khạng bước ra khỏi phòng.

Đường Tư Kỳ sững sờ đứng chết trân tại chỗ, cố kìm nén lửa giận đang ngùn ngụt bốc cháy. Trước kia đi làm, cô cũng chẳng lạ gì cảnh này. Chỉ là không ngờ đối phương lại không chịu phối hợp, ngang ngược tới vậy là cùng!

Mặc dù vậy, Đường Tư Kỳ cũng không ngồi yên một chỗ. Cô chủ động tìm đọc tài liệu về Công Viên Giải Trí Cầu Vồng và cả công ty Thiên Đường nữa. Trước khi bắt tay vào thiết kế, ít nhất cũng phải hiểu rõ khách hàng thì mới mong đạt được hiệu quả tối ưu.

Đọc hết một buổi chiều, Đường Tư Kỳ vừa định quay lại ký túc xá nghỉ ngơi thì trên hành lang công ty bắt gặp một cô gái đang loay hoay với chồng tài liệu đổ ngổn ngang.

Đường Tư Kỳ nhanh nhẹn chạy tới giúp đỡ.

Cô gái kia rối rít cảm ơn: “Chị Đường, cám ơn chị.”

Đường Tư Kỳ sửng sốt: “Em biết chị à?”

Cô gái ngượng ngùng cười: “Lúc thư ký Mã dẫn chị tới em cũng có ở trong phòng.”

Đường Tư Kỳ ngạc nhiên vô cùng: “Vậy em cũng thuộc đội thiết kế hả?”

Cô gái gật đầu xác nhận: “Vâng, em đúng là người của đội thiết kế nhưng em chỉ là chân chạy vặt lo mấy việc linh tinh thôi. À, em tên Quách Bảo Vân, chị cứ gọi em Tiểu Vân là được.”

Nghe vậy, Đường Tư Kỳ mừng quýnh. Vì Điền Côn sống chết không chịu phối hợp nên cô đang định tìm thư ký Mã để lấy tài liệu. Nhưng giờ gặp được người của phòng thiết kế thì may quá rồi, khỏi mất công làm phiền thư ký Mã.

“Xin chào Tiểu Vân. Em cho chị hỏi bây giờ phải đi đâu để lấy được những phương án thiết kế trước đây. Chị muốn xem một chút.”

Quách Bảo Vân đáp: “Chỗ em có nè chị. Chị cho em địa chỉ email đi. Lát về ký túc xá em sẽ gửi qua cho chị.”

Dứt lời, cô ấy kiêng dè đánh mắt nhìn khắp nơi, thấy không có ai mới thì thầm nói nhỏ: “Thực ra Điền Côn là em vợ của ông chủ Phùng. Sau khi vợ chồng ông chủ ly hôn, rất nhiều lần ông chủ phải nhờ cậu em vợ thì mới gặp được con trai. Điền Côn là kiến trúc sư, những đội ngũ thiết kế lúc trước đều là do anh ta móc nối, giới thiệu. Đáng tiếc đưa phương án nào ra cũng bị ông chủ phủ quyết. Vậy cho nên vừa rồi anh ta mới tỏ thái độ với chị, chứ thật ra không có gì đâu, chị đừng để bụng nhé.”

Hoá ra chuyện là như vậy, Đường Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Miễn sao đừng nhắm vào cô là được, cô đến đây chỉ đơn giản là làm công ăn lương. Còn chuyện mâu thuẫn nội bộ cô không quan tâm, cũng không có hứng thú quan tâm.

Ban đầu còn cảm thán công ty này đãi ngộ tốt, môi trường làm việc thoải mái, vốn ước ao được ở đây lâu lâu một tí nhưng giờ thì xin kiếu.

Đúng là môi trường công sở đâu đâu cũng đầy rẫy áp lực. Hồi xưa lúc còn làm ở Ôn Châu, Đường Tư Kỳ cũng gặp phải mấy kiểu con ông cháu cha thích cậy quyền cậy thế chèn ép người khác. Chính vì mấy người đó mới khiến cho chứng sợ xã hội (1) của cô càng lúc càng nặng.

“Vậy phiền em gửi cho chị những phương án thiết kế trước đây nhé, mỗi bộ một bản. Chị cảm ơn em.”

Tiểu Vân sảng khoái gật đầu ngay: “Vâng, lát về phòng nghỉ em gửi chị liền.”

===

Chú thích:

(1)chứng sợ xã hội, hay ám ảnh sợ xã hội, (tiếng Anh: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường. Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn. Người bệnh bộc lộ sự sợ hãi mãnh liệt và dai dẳng khi người khác nhìn mình hoặc bị phê bình, luôn sợ rằng hành vi của mình sẽ khiến bản thân rơi vào tình huống khó xử hoặc bị bẽ mặt. Sự sợ hãi của họ có thể mạnh đến nỗi nó can thiệp nghiêm trọng vào công việc, học tập hay những hoạt động khác. Một số tình huống xã hội mà người bệnh thường tránh né nhất đó là:

Nói chuyện trước đám đông

Làm việc khi ai đó đang nhìn mình

Nói chuyện trên điện thoại

Gặp người lạ

Hẹn hò

Ăn ở nơi công cộng

Trả lời câu hỏi trong lớp học

Bạn cần đăng nhập để bình luận