Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 196 - Hết xe về nội thành rồi!

Chương 196 - Hết xe về nội thành rồi!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 196: Hết xe về nội thành rồi!

Chuyện xưa bắt đầu từ khung cảnh sông nước yên bình thơ mộng, trong khuê phòng nơi sân nhỏ, tiểu thư họ Dương vừa tới tuổi cập kê đẹp tựa trăng rằm, ngày ngày luyện đàn tập hát, ngắm trăng vịnh thơ, cuộc sống hồn nhiên êm ả không vướng bụi trần.

Rồi đèn chợt tắt, cảnh chuyển. Hai cánh cửa hoàng cung nặng nề hé mở, bên trong tối đen như mực, thăm thẳm tựa biển sâu, một bước sa chân là vạn kiếp bất phục.

Cửa mở hẳn, đèn đuốc sáng rực trời đêm, cùng với đó là tiếng trống hào hùng dồn dập. Trên ghế rồng, hoàng thượng uy nghiêm đường vệ, phía dưới là hai hàng cung tần mỹ nữ gấm vóc lụa là. Thái giám, cung nữ đứng nép sau chủ nhân, vẻ mặt đầy căng thẳng và cẩn trọng.

Dương Ngọc Hoàn từng bước tiến vào bên trong, đi theo sự sắp đặt của định mệnh cùng duyên phận cuộc đời.

Từ kinh thành xa xôi, bối cảnh bất chợt chuyển về Hoa Thanh Cung xa hoa, tráng lệ, lưng tựa núi Lệ Sơn hùng vĩ. Yến tiệc linh đình, ca múa rộn ràng, nghi trượng người ngựa kinh trời động đất, vương triều Đại Đường hùng mạnh cường thịnh. Nhưng tất cả những cái đó dường như chỉ làm nền cho khoảnh khắc đầu tiên Đường Huyền Tông và Dương Ngọc Hoàn gặp gỡ.

Bằng tất cả thủ pháp nghệ thuật ước lệ và duy mĩ, tác phẩm đã tôn vinh một tình yêu vĩnh hằng son sắt nhưng đồng thời cũng lột tả bi kịch cuộc đời của một “hồng nhan bạc mệnh” bị vùi khuất trong phù hoa mộng ảnh, bị lãng quên trong miên viễn xót xa.

Cuối cùng, Dương Ngọc Hoàn bị ban chết trên sườn núi Mã Ngôi, mối tình li biệt, ngọc nát châu chìm.

Tuy nhiên, Đường Tư Kỳ không khỏi dấy lên nghi hoặc, Đường Huyền Tông anh minh thần võ là vậy, sao có thể dễ dàng để loạn quân uy hiếp phải chính tay lấy mạng người phụ nữ mình thương yêu nhất để rồi ôm bi thương tới hết cuộc đời.

Còn Dương Ngọc Hoàn, thật sự trong lòng không một chút oán trách, uất hận gì sao? Liệu sau khi chết, nàng có còn nguyện ý cùng Đường Huyền Tông làm chim liền cánh như lời hẹn thề lúc mặn nồng ân ái thuở xưa?

Nếu được lựa chọn, Đường Tư Kỳ chọn tin vào một giả thuyết khác, đó là Đường Huyền Tông bí mật phi ngựa suốt đêm, đưa Dương Ngọc Hoàn trốn sang Nhật Bản xa xôi và bình yên sống cho đến khi mất ở tuổi 60. Thật ra truyền thuyết này cũng không hẳn vô căn cứ vì trong văn hoá Nhật Bản hiện nay vẫn còn lưu truyền nhiều tác phẩm hay tranh hoạ nhắc đến sự xuất hiện của Dương Quý Phi.

Mặc kệ kết cục ra sao, sự thật thế nào thì Đường Tư Kỳ cũng như toàn thể khán giả tại hiện trường đều không khỏi xuýt xoa tán thưởng, dành sự nể phục và trân trọng nhất cho một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc, được đầu tư chỉn chu và công phu.

Buổi diễn khép màn trong tiếng vỗ tay rào rào và những lời bàn luận rôm rả theo bước chân khán giả ra về.

Đường Tư Kỳ lâng lâng đi theo đám đông, trong đầu không ngừng miên man hồi tưởng về vở kịch vừa xem. Tới tận khi ra khỏi Hoa Thanh Trì, cô mới ngỡ ngàng phát hiện, hết xe về nội thành rồi!

Đường Tư Kỳ sợ muốn đứng tim, trời thì tối, phương tiện công cộng ngừng hoạt động, đêm nay cô biết đi đâu về đâu?

Rất may gần đây đi du lịch nhiều, tuy chưa tới mức kinh nghiệm đầy mình nhưng cũng va vấp không ít, Đường Tư Kỳ nhanh chóng nhắc nhở bản thân giờ không phải lúc sợ hãi bấn loạn mà nên bình tĩnh tìm phương án giải quyết.

“Trường Hận Ca” mỗi ngày đều biểu diễn, hôm nay Đường Tư Kỳ xem suất đầu, kết thúc lúc 9 giờ tối. Tức là vẫn còn những suất sau và ở đây toàn bộ đều là khách du lịch. Trừ bỏ khách đi theo đoàn có xe đưa đón thì những khách đi lẻ như cô sẽ di chuyển thế nào?!

Đường Tư Kỳ bắt đầu quan sát xung quanh và nhìn thấy ở đầu đường có một chị gái đang đứng bắt taxi một mình, cô lập tức tiến lại hỏi thăm

“Chị ơi chị về nội thành ạ?”

Chị gái lắc đầu: “Không về, đêm nay chị ơi lại Lâm Đồng.”

Dứt lời, chị gái thoáng dừng lại quan sát Đường Tư Kỳ giây lát rồi mới nói tiếp: “Nếu không bắt được xe thì chị khuyên cô nên ở lại Lâm Đồng một đêm. Khách sạn ở đây không đắt lắm đâu, nghỉ lại một đêm cho an toàn rồi mai hãy về nội thành.”

Đường Tư Kỳ âm thầm tính toán, cách này cũng không tệ nhưng mà phải tốn thêm chi phí thuê khách sạn một đêm, thôi cứ để đó xem sao đã

“Dạ dạ, em cảm ơn chị nhé.”

Đường Tư Kỳ tiếp tục đi hỏi những người khác. Tất nhiên quá trình này không hề đơn giản, rủ người xa lạ đi chung xe giữa đêm hôm khuya khoắt là một thử thách khó khăn với cả người hỏi lẫn người được hỏi.

Nhưng dường như đây cũng chính là cơ hội để Đường Tư Kỳ rèn luyện tính can đảm hay sao ấy. Cô kiên nhẫn đi hỏi hết người này đến người khác. Một việc mà trước đây cô hoàn toàn không dám nghĩ chứ đừng nói là làm.

Trải qua bao lời từ chối, cuối cùng may quá cũng có hai bạn nữ đồng ý cho Đường Tư Kỳ đi cùng.

Một trong hai cô tươi cười nói: “Trùng hợp quá, tụi tớ cũng về Gác Chuông. Ba đứa mình đi chung một xe cho vui.”

Thế nhưng lên xe ngồi rồi, Đường Tư Kỳ cũng không nới lỏng cảnh giác. Tận tới khi xe rẽ vào trung tâm thành phố, nhìn thấy thấp thoáng hai toà Tháp Chuông Tháp Trống sừng sững phía xa, Đường Tư Kỳ mới dám thở phào một hơi.

Phù! Nhẹ hết cả người.

Hai cô gái đi cùng xem chừng khá thân thiện, rất nhiệt tình bắt chuyện cùng Đường Tư Kỳ: “Cậu bạo thật đấy. Dám một mình đi xem “Trường Hận Ca”. Tớ phải rủ bạn đi cùng chứ không thì chịu chết.”

Đường Tư Kỳ bất đắc dĩ cười cười: “Nếu tớ nói tớ đi mà không chuẩn bị gì trước thì các cậu có tin không?”

Ai dè, hai cô gái đi chung quay sang nhìn nhau rồi ôm bụng cười nắc nẻ: “Ơ…hahaha…tin chứ, chuyện này bình thường mà, tại tụi tớ cũng thế. Nếu không phải người bán hàng trên Taobao nhắc nhở thì tụi tớ còn không biết là hết xe buýt, có khi giờ này vẫn còn lơ ngơ đứng đợi ở trạm ấy chứ.”

Ồ, thì ra hai người họ đặt vé qua mạng, còn Đường Tư Kỳ thì đổi trực tiếp từ Cửa Hàng Vật Phẩm trên hệ thống và cũng quên kiểm tra lại thông tin thế nên không nắm được giờ giấc.

Cùng trang lứa thành ra cũng dễ nói chuyện. Nhân lúc cuộc vui đang xôm, Đường Tư Kỳ bèn đặt câu hỏi: “Các cậu ấn tượng nhất điểm gì ở Tây An?”

Đang ở Tây An mà hỏi câu này thì đúng bài rồi, hai cô bạn thi nhau nói không kịp ngừng. May quá, cuối cùng cũng có một người chịu dừng lại để tổng kết: “Đương nhiên là ba thứ đang hot nhất trên mạng rồi, ném bát rượu nè, bánh bút lông nè và nữ thần lật đật. Nhưng hôm nay sau khi xem vở kịch “Trường Hận Ca” thì ba cái đó đã bị đẩy sau, Trường Hận Ca chiễm chệ đứng vị trí thứ nhất trong lòng tui.”

Ném bát rượu? Bánh bút lông?

Là cái gì?????

Đầu Đường Tư Kỳ hiện đầy dấu chấm hỏi?

Chẳng lẽ cô đã bỏ lỡ cái gì sao?

Tuy nhiên cô này vừa nói xong, cô kia đã lên tiếng phản bác ngay: “Tớ thì cảm thấy ném bát rượu với bánh bút lông cũng bình thường, giống như chiêu trò quảng cáo để câu khách thôi. Chứ mang tiếng là bánh nhưng tớ cứ thấy nó sao sao á, ai dám ăn chứ tớ thì chịu chết. Còn ném bát rượu ban đầu nghe cũng khá tò mò đấy nhưng thực chất chỉ là uống rượu rồi quăng vỡ cái bát, quá láng phí. Đối với bản thân tớ thì tớ thích nhất là đi xem biểu diễn Tần Khang (1) trong các quán trà cổ. Tư Kỳ, cậu đã xem bao giờ chưa?”

===

Chú thích:

(1)Tần Khang- 秦腔 là một loại hình hí khúc của Trung Quốc bắt nguồn từ khu vực Tây Bắc tỉnh Thiểm Tây. Giai điệu của nó có nguồn gốc từ các vùng nông thôn của Thiểm Tây và Cam Túc. Tần Khang là thể loại cổ nhất trong số Tứ Đại Thanh Khang của hí kịch Trung Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận