Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 333 - Con nhà người ta

Chương 333 - Con nhà người ta

Editor: Tựa Thủy Lưu Niên

Chương 333: Con nhà người ta

“Được rồi, chuyện tốt mà, có gì đâu phải ngại. Danh tiếng của em ngày một tăng, xuất bản tranh chỉ là chuyện sớm muộn. Từ Kỳ à, thật lòng chị mừng lắm. Hồi em mới đi du lịch chị rất lo. Nhưng không ngờ mới ra ngoài một thời gian ngắn sự nghiệp đã khởi sắc, người ngợm cũng như được thay da đổi thịt, tích cực phấn chấn và rạng rỡ hơn bao nhiêu.”

Đường Tư Kỳ sung sướng cười tít mắt: “Hehe, đợi khi nào xuất bản em tặng Tuấn Bảo mấy quyển luôn, trong đấy có cả công lao của nó nữa.”

Tán gẫu một hồi, hai chị em chuyển qua bàn chuyện dọn nhà. Tết nhất đến nơi rồi, không lo trước đi đợi tới sát ngày cập rập lắm. Hành lý nhiều, đường xá lại xa, phải xử lý cho gọn thì hành trình bỏ phố về quê mới nhẹ nhõm được.

Vậy nên ngay ngày hôm sau, hai chị em bắt tay vào việc luôn. Thậm chí cả nhóc Tuấn Bảo cũng gia nhập đội ngũ dọn dẹp.

Người nhỏ làm việc nhỏ, tuỳ theo sức của mình. Cu cậu hăng hái xung phong tự thu dọn sách vở, quần áo và đồ chơi của mình, sắp xếp vào thùng giấy chỉnh tề ngay ngắn, không cần nhờ tới dì hoặc mẹ.

Còn Từ Thiên Ngưng và Đường Tư Kỳ phân công nhau, người soạn đồ, phân loại, người chụp ảnh đăng hình lên mạng rao bán. Rồi cùng nhau đóng hàng gói hàng tới tận khuya. Sáng hôm sau vừa mở mắt là Đường Tư Kỳ khuân túi lớn túi nhỏ xuống sảnh giao cho shipper.

Quay cuồng mấy ngày trời như vậy, từ những món nhỏ nhỏ như kệ bếp, tủ giày cho tới những món lớn như TV, tủ lạnh, máy giặt, sô pha đều được bán hết.

Chỉ còn dư lại bộ bàn học của Tuấn Bảo là nó sống chết không chịu cho bán. Nó đưa ra rất nhiều lý do nào là bộ bàn học đầu tiên, bộ bàn học yêu thích nhất, có nhiều kỷ niệm nhất, vân vân và mây mây. Nói chung là người đâu bàn đấy, nhất quyết không rời.

Thấy thằng cháu kiên trì, bà dì đành chịu cực thêm chút nữa vậy. Thế là mặc kệ người ngợm tả tơi, đầu tóc rồi bù, Đường Tư Kỳ vẫn cố lục lọi khắp nơi để tìm cho ra quyển hướng dẫn lắp ráp, rồi ngồi bệt xuống sàn hì hụi tháo rời từng bộ phận, xong lại quay ra đóng gói thành những kiện nhỏ làm sao đảm bảo kích thước và khối lượng theo đúng quy định của bên vận chuyện.

Cả quá trình, Lạc Tuấn Bảo túc trực bên cạnh hỗ trợ, một hồi đưa kéo, một hồi lấy băng keo, lúc lại lăng xăng chạy đi rót nước, cầm khăn thấm mồ hôi cho dì. Ngoan ngoãn và hiểu chuyện vô cùng.

Sau khi Đường Tư Kỳ đóng gói xong, Lạc Tuấn Bảo còn cẩn thẩn kiểm tra một lượt, thấy chỗ nào hơi mỏng là tự động lấy băng dính quấn thêm vài vòng cho chắc chắn.

Vừa làm cu cậu vừa lẩm bẩm

“Phải quấn dầy một chút mới không sợ bị xước sơn!”

Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng chỉ biết nhìn nhau cười trộm: “Lẩn thẩn như ông cụ!”

Cứ như vậy tất cả đồ đạc đều được xử lý xong xuôi, cái nào cần bán đã bán, cái nào gửi về quê thì cũng đã lên đường theo công ty vận chuyển.

Cuối cùng bàn giao lại chìa khoá cho chủ nhà rồi mấy mẹ con dì cháu mua vé tàu cao tốc về quê ăn tết sớm.

Tuy nhiên ai vui thì không biết chứ Đường Tư Kỳ chỉ thấy Tết rất bận, rất mệt và rất phiền.

Bình thường về nhà chỉ việc nằm khểnh, hết ăn lại ngủ sướng hơn tiên, cũng chẳng phải gặp gỡ chào hỏi ai. Nhưng tết nhất thì khác, kính thưa các thể loại tiệc tùng, liên hoan, hội họp.

Đường Tư Kỳ là chúa ghét mấy kiểu tụ tập như vậy. Nói văn vẻ thì là giao lưu thắt chặt tình cảm nhưng thực tế là cuộc so kè ngầm giữa các gia đình.

Con anh thi đậu Thanh Hoa, con tôi mà không học Stanford thì thật mất mặt.

Con người ta tốt nghiệp ra trường làm ngân hàng, tự nhiên thấy con nhà mình chỉ là nhân viên công chức quèn nghe chừng thấp kém quá. Thế là về nằng nặc bắt con phải kiếm chồng giàu chồng giỏi, tốt nhất là giàu gấp trăm lần nhà kia để tết năm sau còn lên mặt lại.

Nhưng những cái đó vẫn chưa tính là gì, đáng sợ nhất là khi bị trở thành trung tâm của cuộc tra khảo “lương tháng bao nhiêu, bao giờ lấy chồng, có người yêu chưa, 26 tuổi chưa yêu thì định làm bà cô già à, con gái lỡ thì ai thèm rước…”

Toàn là những câu động chạm lòng tự ái, có lực sát thương cỡ đại thế mà không hiểu sao họ có thể thốt ra khi đang trong bầu không khí tưng bừng rộn rã đón xuân.

Rồi thì không phải hỏi một lần cho có, chúng sẽ được lặp đi lặp lại từ lúc gặp mặt cho tới lên bàn ăn. Rượu quá ba tuần liền có một người mở màn rồi đám cô dì chú bác nhao nhao hùa vào dồn dập, công kích suốt mấy tiếng đồng hồ một người mà trong mắt họ là yếu kém nhất, cho tới khi đối phương bầm dập tím tái thì mới hả hê dừng lại.

Bảo sao mỗi lần tham gia tiệc gia đình về là toàn thân Đường Tư Kỳ tích tụ nộ khí, phải rất lâu sau mới có thể giải toả được.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, điều tồi tệ hơn cả là sau khi về nhà phải tiếp tục đối mặt với đợt bạo hành tinh thần, sự chỉ trích đay nghiến cùng trút giận từ phía ba mẹ

Mày nhìn con nhà người ta đi…rồi tự nhìn lại bản thân mình xem…

Những từ ngữ tổn thương nhất không ngừng trút xuống, Đường Tư Kỳ chỉ biết trân mình gánh chịu, lê lết chống đỡ.

Ám ảnh quá khứ khiến Đường Tư Kỳ mang tâm lý sợ hãi đón tết. Vất vả lắm mối quan hệ giữa cô và ba mẹ mới hoà hoãn chút đỉnh, cô rất sợ sau một buổi tụ họp trở về tất cả sẽ quay lại như xưa.

Nhưng không, mọi chuyện đã thay đổi, năm nay cô đột nhiên trở thành con nhà người ta, đội vương miện hào quang, được tung hô khen ngợi.

Chú hai: “Nghe nói Tư Kỳ làm nghề vẽ tranh hả, thế mỗi tháng kiếm được bao nhiêu?”

Đường Tư Kỳ bất giác ngừng thở, không biết nên đưa ra con số bao nhiêu cho hợp lý. Nếu nói thấp sẽ bị xem thường, còn nếu nói cao quá thì cũng không được. Dù sao công việc của cô không cố định, cũng không có phúc lợi như đi làm nhà nước, có gì đáng để khoe khoang chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận