Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 461 - Dũng khí

Chương 461 - Dũng khí

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 461: Dũng khí

Bản thân Đường Tư Kỳ cũng trăm ngàn lần không thể ngờ hai chị em vừa đi một tí Tuấn Bảo liền xảy ra chuyện. Càng không nghĩ tới Sở Hy Văn, một người bạn mới quen lại sẵn sàng chủ động bế Tuấn Bảo đi khám bệnh, cho uống thuốc rồi còn nấu cháo trắng chăm sóc thằng bé.

Trước giờ trong mắt Đường Tư Kỳ, Sở Hy Văn chỉ giỏi làm mấy chuyện xàm xí. Nhưng qua sự việc lần này, cô thực sự phải lau mắt nhìn lại người đàn ông ấy.

Trẻ con không dễ trông, trẻ con bị bệnh lại càng nhõng nhẽo quấy nhiễu. Nhưng xem ra Sở Hy Văn không nề hà, ngược lại còn rất kiên nhẫn.

Không chỉ với trẻ con, ngay cả với động vật anh ta cũng thực ôn nhu. Nghiêm túc suy xét thì con người này có rất nhiều ưu điểm đáng khen.

À còn giỏi nấu nướng và nhiều tài lẻ nữa chứ.

Nói tóm lại, người đàn ông này không tệ.

Từ Thiên Ngưng nhỏ giọng bàn bạc: “Chị với Tiểu Sở không thân, thế mà mới ngày đầu quen biết cậu ấy đã giúp một việc lớn rồi hay em xem thế nào thay mặt chị mời cậu ấy bữa cơm cảm ơn? Hoặc là mời tất cả mọi người một bữa, em thấy sao? Nếu không thì em nghĩ hộ chị xem mua cái gì thích hợp tặng cậu ấy coi như cảm ơn ân tình hôm nay đã chăm sóc Tuấn Bảo nhà mình?”

Vì không quen thân không hiểu tính nên nhất thời Từ Thiên Ngưng không biết cách nào là tốt nhất. Từ Trân giúp tìm nhà cung ứng đá quý. Sở Hy văn giúp chăm sóc Tuấn Bảo lúc bệnh hoạn. Cả hai việc đối với Từ Thiên Ngưng đều là ân tình lớn nên chị rất muốn làm gì đó để báo đáp.

Đường Tư Kỳ ngẫm nghĩ. Mọi người đi cùng nhau cả một hành trình dài, nay cũng là trạm cuối rồi. Về sau vẫn có thể liên lạc qua WeChat nhưng trời đất bao la mỗi người một ngả khó có ngày tái ngộ. Mời cơm có lẽ là phương án hợp lý hơn cả, cô liền gật đầu đáp: “Vậy đợi Tuấn Bảo khoẻ lại mình tìm nhà hàng nào được được rồi mời mọi người một bữa.”

………

Trẻ con hồi phục nhanh, bệnh nhanh đến mà cũng nhanh đi. Mới ban sáng ôm bụng mếu máo ấy thế mà tới tối đã như không có việc gì, ngày hôm sau đã khoẻ mạnh hoạt bát chạy nhảy tưng tưng.

Hôm nay Từ Thiên Ngưng tiếp tục theo chân chị Trân đi tìm nguồn hàng. Phía sau có ba cái đuôi là Đường Tư Kỳ, Sở Hy Văn và Lạc Tuấn Bảo.

Đúng là từng đồng cam cộng khổ có khác. Trải qua chuyện ốm đau, hai anh em lại càng quý nhau tợn, cứ quấn quýt ríu rít suốt ngày. Đường Tư Kỳ phát hiện trước kia đi ra ngoài Lạc Tuấn Bảo rất thích kéo tay cô tò mò hỏi đông hỏi tây, tâm sự đủ chuyện trên trời dưới bể. Nhưng bây giờ khác rồi, cái đuôi của cô đã bỏ rơi cô rồi. Nhìn hai anh em ở phía sau rù rỉ to nhỏ, bộ dáng thân thiết thật khiến người ta ghen tỵ.

Từ Thiên Ngưng cũng quay đầu nhìn rồi nói nhỏ bên tay Đường Tư Kỳ: “Chị cảm thấy con người Tiểu Sở được đấy. Tuy rằng là diễn viên, hiện giờ cũng có chút danh tiếng nhưng không vì thế mà mắc bệnh ngôi sao. Bộ em không định suy xét gì à?”

Đường Tư Kỳ ngơ ra: “Suy xét gì?”

Từ Thiên Ngưng: “Đi cùng với nhau bao lâu như thế chả lẽ không có cọ xát cọ xát gì?”

Đường Tư Kỳ bĩu môi: “Vậy chị ở Thái Lan cũng gặp một anh đẹp trai còn gì. Em thấy hai người còn bơi cùng nhau nữa, có cọ xát gì chưa, hả?”

Từ Thiên Ngưng tức thì thay đổi sắc mặt, hai má phiếm hồng để lộ sự ngượng ngùng.

Đường Tư Kỳ vô tình chọc một câu không ngờ bà chị lại có phản ứng bất thường. Cô hoảng sợ: “Trời ơi, đừng nói hai người có…cọ xát gì thật nha?”

Từ Thiên Ngưng vội bịt miệng nhỏ em: “Khẽ thôi, không có gì hết. Chỉ là hồi ở Thái Lan anh ấy dạy Tuấn Bảo bơi, Tuấn Bảo lấy WeChat của chị kết bạn với người ta. Sau này về nước anh ấy hay nhắn tin hỏi thăm thôi.”

Đường Tư Kỳ nheo nheo mắt. Nghe có mùi mờ ám nha. Dạo gần đây công việc của chị ấy rất bận rộn, hàng hoá khách khứa rồi còn phải chăm sóc con cái, lấy đâu ra thời gian nhắn tin. Không lẽ động lòng thật chăng?

Đường Tư Kỳ hai mắt sáng rỡ ráo riết truy vấn: “Á à khai mau, hai người tiến triển tới đâu rồi?”

Từ Thiên Ngưng càng đỏ mặt tợn: “Không có, làm gì có gì mà tiến triển? Đúng là anh ấy có ý, cũng ám chỉ vài lần nhưng chị chưa trả lời. Nói chung người ở Ôn Châu, người Thượng Hải, xa quá nên chị vẫn đang suy nghĩ.”

Đường Tư Kỳ cười toe toét, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên. Độc thân cô đơn bao năm, cuối cùng thì cây táo cũng nở hoa, bà chị mình chịu mở lòng rồi.

Trước đây không phải không có người theo đuổi nhưng ngay khi biết Từ Thiên Ngưng đã ly dị còn mang theo một đứa con trai thì vội đánh trống lui quân.

Nhưng lần này có vẻ khả quan đấy. Sở dĩ đối phương đã gặp gỡ Tuấn Bảo trước mà vẫn tiếp tục tiến tới, chứng tỏ người ta không ngại.

“Ôi chị ơi khoảng cách đâu phải là vấn đề. Ôn Châu Thượng Hải cách bao xa chứ. Trước kia chị chẳng ở Thượng Hải đấy thôi. Cái này là duyên phận, duyên nó tới muốn cưỡng cũng không được. Thôi chị đừng suy nghĩ nhiều nữa, dũng cảm thử một lần đi.”

Dũng cảm…

Đường Tư Kỳ xoáy đúng điểm mấu chốt.

Đúng thế, Từ Thiên Ngưng đã hoàn toàn mất hết niềm tin vào chuyện tình cảm. Người chồng trước, cũng chính là mối tình đầu tiên thiêng liêng thuần khiết. Chị đến với anh ta bằng tất cả tâm can, yêu hết mình, như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng kết quả nhận lại chỉ là muôn vàn tủi nhục đắng cay.

Như con chim nhỏ sợ cành cong. Từ Thiên Ngưng không dám mở lòng đón nhận bất cứ ai. Dù trái tim có thổn thức thì ý chí cũng cảnh báo chị phải trốn chạy thật nhanh.

Cái chị không có nhất hiện giờ, chính là dũng khí đón nhận tình yêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận