Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 339 - Hội chứng sợ bay

Chương 339 - Hội chứng sợ bay

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 339: Hội chứng sợ bay

Tim Đường Tư Kỳ đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay rịn đầy mô hôi ướt đẫm.

Đằng nào Blind box cũng đã mở, điểm đến cũng đã xác định, như vậy chắc chắn phải đi, không thể trốn tránh.

Vậy thì đau dài chi bằng đau ngắn, dứt khoát đối mặt trực diện còn hơn phải nơm nớp sống trong thấp thỏm lo âu.

Đường Tư Kỳ cầm điện thoại lên, điền thật nhanh ngày giờ vào cột thời gian xuất phát.

Cơ hồ ngón tay chưa kịp nhấc khỏi màn hình, tin nhắn xác nhận đã được gửi đến. Nhanh như chảo chớp!

[ Hãng hàng không Thâm Quyến Airlines

Khởi hành từ: Long Loan, Ôn Châu T2 - Đi: Bạch Vân, Quảng Châu T1

Mã số chuyến bay: ZH996

Ngày 5 tháng 3

Giờ 09:55 - 11:55 ]

[ Hàng hàng không China Southern Airline

Khởi hành từ: Bạch Vân, Quảng Châu T2 - Đi: Sân bay quốc tế Suvarnabhumi, Bangkok

Mã số chuyến bay: CZ363

Ngày 5 tháng 3

Giờ 15:55 - 17:55 ]

Tin nhắn thông báo đặt chỗ thành công của hãng hành không đã được gửi về tận máy tức là mọi chuyện đã an bài, không thể thay đổi được nữa, Đường Tư Kỳ vô lực ngã oặt ra giường.

Trời ơi, đúng một tuần nữa là cô thực sự phải đi Thái Lan rồi.

Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?!

Một đất nước xa lạ, một vùng đất xa lạ, văn hoá xa lạ cùng ngôn ngữ xa lạ, Đường Tư Kỳ sắp sửa mở ra một hành trình hoàn toàn mới, trước nay chưa từng có.

Nhưng khổ nỗi tâm cô không sao yên được, mọi thứ càng được xác định cụ thể chi tiết thì tâm cô lại càng căng thẳng, bất an.

Cứ ngỡ bản thân đã tiến bộ nhưng hình như không phải, vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí còn thụt lùi…

Lúc trước, kể cả là lần đầu tiên đi du lịch sau một khoảng thời gian rất dài đóng cửa giam mình trong nhà thì cô cũng không hoảng hốt tới vậy nhưng lần này cô cảm nhận rõ bóng tối sợ hãi đang bủa vây lấy mình.

Đường Tư Kỳ không muốn chấp nhận thực tại, cô cố sức vùng vẫy, ngoi ngóp rướn cổ vươn lên.

Có gì đáng sợ chứ, vẫn còn một tuần để chuẩn bị mọi thứ cơ mà.

Đường Tư Kỳ, mày làm được. Chỉ cần lên lịch trình thật kỹ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết.

Cô cứ nhắc đi nhắc lại câu ấy hàng nghìn lần, để an ủi và cũng như một cách thôi miên bản thân.

Nhưng đêm hôm ấy, Đường Tư Kỳ lại mơ thấy ác mộng rơi máy bay.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, cả cơ thể cô như bị rút cạn sinh lực. Nhưng nhờ vậy cô mới phát hiện hình như không phải mình sợ xuất ngoại, cũng không phải sợ giao tiếp bằng tiếng anh mà kỳ thực điều ám ảnh cô chính là ngồi máy bay.

Trước kia Đường Tư Kỳ cũng từng lăn tăn vấn đề này nhưng cô vẫn bay bình thường mà, có sao đâu. Chỉ có lần bay gần đây nhất không may gặp phải thời tiết xấu nên máy bay bị rung lắc, xóc nảy và phải thực hiện Go-around khẩn cẩn. Tuy nhiên sau đó về nhà Đường Tư Kỳ đã tìm hiểu kỹ và biết được đây đều là những hiện tượng thường thấy trong giao thông hàng không, thế nên không có gì quá đáng sợ.

Song ngặt nỗi cơ chế hoạt động của con người luôn rất phức tạp, lý trí chỉ đạo không cần sợ nhưng tâm lý lại chẳng kìm được mà cứ quắn quéo run rẩy.

Sắp đến ngày đi rồi mà tinh thần có vẻ tiêu cực quá, sẽ không xảy ra chuyện xúi quẩy gì chứ?

Để trấn an bản thân, bên cạnh việc lên lịch trình cho chuyến đi, Đường Tư Kỳ còn mày mò tìm kiếm thông tin bổ sung thêm kiến thức cơ bản về ngành hàng không.

Song yên tâm đâu chẳng thấy, chỉ thấy khủng hoảng hơn. Chẳng hiểu tìm kiếm kiểu gì, các kết quả trả về toàn là tin tức tai nạn máy bay, mất tích máy bay, thậm chí có cả video 4K siêu sắc nét.

Đường Tư Kỳ xem xong mà người ngợm lạnh toát, mặt mày tái mét.

Không lẽ…cô mắc phải hội chứng sợ bay?

Ngàn vạn lần không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận. Bởi tất cả những triệu chứng được nêu ra, cô đều có đủ.

Trải qua nỗi sợ hãi dữ dội khi ngồi trên máy bay hoặc thứ gì đó bay được; sợ hãi dai dẳng hoặc lo âu trước khi lên máy bay, trong khi bay hoặc thậm chí chỉ mới nghe ai đó đề cập đến một chuyến bay hay những thứ có liên quan đến máy bay; tìm mọi cách tránh né bay khi có thể.

Nhưng có sợ tới mấy thì cũng phải cố gắng khắc phục thôi. Vé máy bay đã đổi rồi, giống như tên đã lên cung không thể không bắn!

Có lẽ…đi nhiều sẽ quen, sẽ đỡ sợ hơn.

Thôi thì cứ tin như vậy đi!

Và thế là hành trang lần này gói ghém cả tâm lý cầu may.

Nấn ná chần chờ mãi, cuối cùng ngày đó cũng tới, mai bay rồi, tối nay phải sửa soạn hành lý thôi.

Đường Tư Kỳ tống tất cả tư trang đồ dùng vào không gian ba lô, còn cái Vali 20 inch chỉ để vài bộ quần áo tượng trưng, nó nhẹ hều, dễ dàng xách tay lên máy bay.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, để tăng thêm cảm giác an toàn cũng như một cách tìm điểm tựa cho tâm hồn, Đường Tư Kỳ đặc biệt mang theo chuỗi vòng Phật do Từ Thiên Ngưng làm tặng cùng em búp bê khủng long Tây Dương, người bạn thân thiết luôn bên cô từ thuở nhỏ.

À còn nữa, còn một bộ bốn món chăn ga gối nệm. Mặc dù chưa rõ chất lượng khách sạn bên Thái Lan ra sao nhưng vì cái tật hay lo xa nên Đường Tư Kỳ ôm theo luôn. Để lỡ chẳng may khách sạn không sạch sẽ thì vẫn có đồ của mình mà dùng.

Trước giờ xuất phát, cô cẩn thận kiểm tra lần cuối giấy tờ tuỳ thân, hộ chiếu, máy tính, điện thoại, bảng vẽ, dây sạc…

Cuối cùng cô ôm tạm biệt ba mẹ, ngồi taxi ra sân bay quốc tế Long Loan, Ôn Châu, chính thức bước lên chuyến hành trình xuất ngoại đầu tiên trong đời.

Lúc kéo Vali đi làm thủ tục Check-in, hai chân Đường Tư Kỳ tự dưng nhũn ra suýt chút khuỵu xuống.

Đường Tư Kỳ mặt cắt không còn giọt máu, đứng tần ngần như trời chồng giữa sân bay tấp nập người qua kẻ lại.

Ngay đến chính bản thân cô cũng vô cùng bất ngờ. Rối cuộc vì nguyên do gì cơ thể lại phản ứng mạnh tới vậy?

Thoắt cái, sắc mặt cô xám xịt, tình thần giảm xuống mức âm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận