Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 38 - Về nhà

Chương 38 - Về nhà

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 38: Về nhà

Hoá ra máy rửa chén cũng chia thành lắm loại, nào là máy rửa chén mini, máy rửa chén độc lập, máy rửa chén âm tủ, máy rửa chén công nghiệp.

Máy rửa chén mini (hay còn gọi là máy rửa chén đặt bàn) là dòng máy loại nhỏ, chỉ có thể rửa được tối đa sáu bộ chén bát với bốn tới sáu chương trình tuỳ chọn, phù hợp với những người sống một mình.

Máy rửa chén độc lập có thiết kế kiểu thùng đứng, là loại máy có thể linh hoạt đặt ở mọi vị trí trong bếp, không kén bất kỳ không gian nào. Dễ dàng lắp đặt và có thể rửa từ tám đến mười sáu bộ chén bát thế nên nó là dòng máy được ưa chuộng nhất.

Máy rửa chén âm tủ có tính năng và đặc điểm về hình dáng, kích thước gần giống như máy rửa chén độc lập, chỉ khác là nó được lắp âm vào tủ bếp, kệ bếp.

Cuối cùng là dòng máy rửa chén công nghiệp với công suất lớn, có khả năng xử lý khối lượng lớn chén dĩa trong thời gian ngắn, tầm từ 1.000 chiếc/ giờ tuỳ vào loại máy. Nó thích hợp dùng trong các nhà hàng lớn và cơ sở kinh doanh ẩm thực.

Đường Tư Kỳ đứng trước kệ máy móc, bắt đầu tính toán cân nhắc. Máy công nghiệp thì không được rồi này, mà máy âm tủ cũng không luôn tại phòng bếp nhà cô lúc thiết kế không chừa khoảng trống cho máy rửa bát.

Mà khoan, trong Cửa Hàng Vật Phẩm đã ghi rõ ràng là “máy rửa chén độc lập” rồi, thế này thì còn lựa với chọn gì được nữa. Phải lấy loại độc lập thôi.

Xác định được mục tiêu, bước tiếp theo Đường Tư Kỳ tiếp tục ước lượng kích thước xem mẫu mã nào phù hợp với không gian gia đình mình.

Đường Tư Kỳ loay hoay trước đống máy móc một hồi lâu mới có một nữ nhân viên tiến lại gần, lịch sự chào hỏi theo đúng nhiệm vụ: “Xin hỏi bạn đã chọn được kiểu dáng yêu thích chưa?”

Đường Tư Kỳ chỉ vào chiếc máy trước mặt rồi hỏi thẳng: “Nếu bây giờ em mua thì có thể giao hàng trong hôm nay không?”

Nữ nhân viên sửng sốt: “Xin hỏi nhà bạn ở chỗ nào?”

Đường Tư Kỳ báo địa chỉ. Nữ nhân viên gật đầu lia lịa: “Được chứ, nhất định có thể giao trong ngày hôm nay. Nhân viên kỹ thuật sẽ giao tới tận nơi và lắp đặt hoàn thiện cho gia đình mình.”

Đường Tư Kỳ nêu ra yêu cầu: “Phòng bếp nhà em tương đối nhỏ, không biết cửa hàng có cung cấp giá đỡ có bánh xe để đặt trên nóc máy giặt được không?”

Nữ nhân viên nhiệt tình trả lời: “Không thành vấn đề. Rất nhiều khách hàng cũng lắp đặt theo cách đó để đi chung đường nước với máy giặt cho tiện. Bạn yên tâm, nhân viên kỹ thuật bên mình sẽ lắp đặt cẩn thận cho bạn. Bạn chỉ việc mua thêm cái kệ nữa là được.”

Đường Tư Kỳ gật đầu đồng tình: “Vâng, thế em lấy cái máy này với một cái kệ nữa. Chị ghi hoá đơn dùm em.”

Chốt đơn nhanh hơn chảo chớp, nhân viên cửa hàng được phen bất ngờ bật ngửa, không ngờ một cô gái trẻ lại sảng khoái và quyết đoán tới vậy. Bình thường có chào mời khô cả cổ, gãy cả lưỡi thì cũng chẳng mấy khách chịu gật đầu mua ngay. Họ còn phải xem xét tới lui, đi dọ giá chán chê rồi mới quyết định xuống tiền.

Nhưng đến khi Đường Tư Kỳ quẹt thẻ thanh toán xong, nữ nhân viên mới thực sự dám tin đây là sự thật.

Trong sự choáng váng của cô nhân viên, Đường Tư Kỳ đường hoàng bước ra khỏi trung tâm điện máy. Vẫn như mọi khi, tin nhắn hoàn tiền của ngân hàng lập tức được gửi tới.

Vậy là đổi xong một món, Đường Tư Kỳ yêu đời lẩm nhẩm bài hát yêu thích. Trên đường về nhà, cô không quên rút điện thoại gọi cho cha già dấu yêu.

“Alo ba hả, ba đang đâu đấy? Thôi, đừng đi bộ nữa, ba mau về nhà đi, giờ con đang trên đường về rồi đây. Vâng, ba về nhanh nhá.”

Cúp máy rồi nhưng Đường Duệ Thanh vẫn đứng đực tại chỗ, ngây ngốc nhìn vào màn hình điện thoại đen xì.

Hôm nay anh Đường nhà ta đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, sẵn sàng khiêu chiến ba mươi ngàn bước chân, nhất quyết phải giành về vị trí đầu bảng. Từ sáng sớm tinh mơ, Đường Duệ Thanh đi xong mười lăm ngàn rồi về nghỉ ngơi dưỡng sức, giờ mới đi được đâu đó năm ngàn thì điện theo reo inh ỏi. Đường Duệ Thanh mở ra, nhìn thấy số con gái thì đắc ý dạt dào. Hừ, lại tính chơi cái trò ỉ ôi xin xỏ chứ gì, hôm nay thì đừng có hòng!

Nhấc điện thoại bằng giọng điệu không thể thoái chí hơn, thậm chí còn quay sang khoe khoang với ông bạn: “Tư Kỳ, là Tư Kỳ gọi về.”

Thế nhưng chưa nói được hai câu, Đường Duệ Thanh đã sửng sốt há hốc miệng: “Cái gì? Về nhà? Tới rồi? Được được, để ba về liền?”

“Thôi, tôi không đi bộ với anh nữa đâu, tôi phải về nấu cơm cho Tư Kỳ đây”, Đường Duệ Thanh chỉ kịp để lại một câu cho lão Từ rồi vội vàng xoay người toan rời đi.

Thấy vậy, lão Từ cuống quýt giữ lại: “Tư Kỳ về? Thế Thiên Ngưng nhà tôi thì sao?”

“Không biết, không thấy nó nói gì, chắc là nó về một mình”, Đường Duệ Thanh ghét bỏ nhìn ông bạn. Rõ ràng thương con nhớ cháu nhưng ngoài mặt thì lạnh lùng tuyệt tình. Làm vậy chi cho khổ không biết.

Mà cái thằng nhóc Tuấn Bảo kháu khỉnh đáng yêu ghê, ước gì mình cũng có một đứa cháu ngoại như vậy để nó chạy quanh cho vui cửa vui nhà.

Đường Duệ Thanh biết trách ông bạn nhưng lại không nhận ra chính mình cũng đang giận dỗi con gái.

Trên đường trở về, Đường Duệ Thanh rối rắm cực kỳ, không biết tí nữa sẽ nói cái gì đây. Chẳng lẽ con nó đi đường xa về mà mình lại làm mặt lạnh để không khí gia đình căng thẳng mất vui.

Tuy nhiên, chẳng cần anh Đường tạo không khí bởi con gái đã tặng anh một niềm vui bất ngờ rồi.

Đẩy cửa đi vào, thấy trong nhà không chỉ có Đường Tư Kỳ mà còn có cả một người đàn ông lạ mặt, trên người mặc bộ đồng phục công nhân đang loay hoay gắn gắn lắp lắp cái gì đó ở ban công phòng bếp.

Đường Duệ Thanh hết cả hồn: “Này này cậu kia, đang làm cái gì đấy?”

Đường Tư Kỳ nhô đầu ra, nhệch miệng cười toe toét: “Í ì, Đường đại ca về rồi!”

Đường Duệ Thanh bước nhanh vào nhà bếp: “Cái gì đây, máy rửa bát à?”

“Vâng, con mới mua một cái máy rửa bát. Anh nhân viên kỹ thuật tới lắp đặt giúp. À phòng bếp nhà mình chật quá nên con mua thêm một cái giá kê ở đây” Đường Tư Kỳ chớp chớp mắt bày ra bộ dáng chờ khen ngợi.

Đường Duệ Thanh nhất thời cảm thấy không thể theo kịp tiết tấu. Cái gì mà ào ào mua máy rồi mua kệ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Bước hẳn vào bên trong, đứng đối diện với bộ máy màu trắng đang được đặt tạm dưới đất, hai mắt Đường Duệ Thanh bất giác sáng rực. Ồ, thương hiệu này chú biết. Bình thường đi siêu thị, chú đã để ý tới nó mấy lần rồi, chỉ là cái giá…

Đường Duệ Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm giọng truy hỏi con gái: “Con mua cái máy này bao nhiêu tiền?”

Đường Tư Kỳ trả lời qua quýt: “Cũng không đắt đâu ba.”

Đường Duệ Thanh nghiêm nghị quát: “Đưa hoá đơn đây.”

“Vâng…” Đường Tư Kỳ lấm lét mở túi rút tờ hoá đơn đỏ đưa qua.

Vừa nhìn thấy con số in trên giấy, Đường Duệ Thanh mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn giật mình hoảng sợ

“Hơn bốn ngàn nhân dân tệ? Con mua cái máy rửa bát tận bốn ngàn nhân dân tệ. Đường Tư Kỳ, con nói cho ba nghe, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, hả?”

Đường Duệ Thanh lửa giận bừng bừng, hét ầm lên khiến anh nhân viên kỹ thuật cũng phải ngoái đầu lại nhìn.

Đường Tư Kỳ xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, vội kéo ba vào phòng khách, lựa lời nói khéo: “Ba à, đúng là cái máy này hơi đắt nhưng kích thước lớn, có thể rửa được nhiều chứ mua máy mini tuy rẻ nhưng mỗi lần chỉ rửa được vài ba bộ, đâu đủ cho nhà mình. Mua về lại không dùng được thì càng lãng phí hơn, đúng không? Với lại mẫu này mới, tiết kiệm điện. Từ giờ trở đi có nó hỗ trợ, ba không cần phải đánh vật với đống bát đĩa xoong chảo sau mỗi bữa ăn nữa.”

Nghe con gái phân tích có lý, Đường Duệ Thanh cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Chỉ là con số 4000 nhân dân tệ không phải nhỏ, đến một người lĩnh lương hưu ổn định hàng tháng như chú mà còn phải cân nhắc, huống hồ gì một đứa không nghề ngỗng, thu nhập bấp bênh như nó. Sao nó dám chi tiêu bừa bãi, vung tay không biết tiếc tiền như vậy?!

Nhưng mà lúc này trong nhà đang có người lạ, nếu cứ nằng nặc chất vấn con gái về vấn đền tiền nong thì cũng kỳ, thế nên Đường Duệ Thanh đành phải trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, đợi tới khi nhân viên kỹ thuật ra về mới gọi con gái lại nói chuyện.

“Đường Tư Kỳ, gần đây công việc của con thế nào, kiếm được nhiều tiền sao?” Đường Duệ Thanh tâm bình khí hoà, hỏi lại một lần nữa. Ban nãy ngồi một mình chú đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu con bé vẫn còn khó khăn thì chú sẽ hoàn trả lại khoản tiền mua máy để nó có vài đồng dằn túi, đi ra bên ngoài cũng yên tâm hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận