Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 441 - Khỉ chọc hay chọc khỉ?!

Chương 441 - Khỉ chọc hay chọc khỉ?!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 441: Khỉ chọc hay chọc khỉ?!

Ánh mắt trời bắt đầu gay gắt, Đường Tư Kỳ thò tay vào trong bụng Mèo Ú chuẩn xác lấy ra tuýp kem chống nắng. Cô nặn một ít ra tay mình rồi chuyền cho mọi người.

Đi qua rừng cây là tới bình nguyên hoang sơ trống trải. Phóng tầm mắt thì thoáng đãng thích thật đấy nhưng chẳng có gì che chắn cả, nắng tha hồ rọi thẳng đầu.

Lúc này mấy bình nước của Cao Quang Vũ mới thực sự phát huy giá trị. Anh lấy nước ra phân phát trước con mắt cảm động vô bờ của Sở Hy Văn và Từ Trân.

Chị Trân cứ tấm tắc mãi: “Vẫn là mấy người trẻ các em chu đáo, chị còn chẳng nghĩ tới việc mang nước với kem chống nắng cơ. May mà hôm nay đi cùng mấy đứa chứ không chắc chị phải chật vật lắm mới bò ra được khỏi chỗ này.”

Cứ chủ quan công viên bên này cũng giống trong nước. Nhưng vào tới đây rồi mới biết họ bảo tồn nguyên vẹn trạng thái tự nhiên, không hề xây dựng bất cứ trạm dừng chân hay hàng quán buôn bán gì hết. Tất cả các nhu cầu đợi đi ra ngoài mới có còn trong này hoàn toàn không phục vụ bất cứ thứ gì.

Tuy nhiên con người có 3 việc gấp không thể đợi được. Sở Hy Văn tá hoả khi phát hiện nơi đây không có nhà vệ sinh công cộng!

Chết cậu rồi, không nhịn được nữa rồi…

Hai chân cậu chàng xoắn quẩy, mặt nghẹn đỏ bừng, lát sau không thể nào chịu nổi nữa đành phải giật tay áo ông anh cầu cứu: “Anh anh, sao không có chỗ đi vệ sinh vậy?”

Cao Quang Vũ tỉnh rụi hất hàm về phía bụi cỏ bên đường: “Vào đấy mà giải quyết.”

Sở Hy Văn mặt nhăn như đít khỉ. Đường Tư Kỳ và Từ Trân biết ý, rảo bước đi nhanh lên phía trước để cho họ tự nhiên.

Cách một quãng khá xa, chị Trân tủm tỉm thì thầm: “Cái thằng này buồn cười quá thể. Sau này mà nó có vài vai tổng tài bá đạo chắc chị vẫn nhớ tới hình ảnh này mất.”

Đường Tư Kỳ không dám cười to, nhưng hai bờ vai thì rung lên bần bật. Không biết trong lòng các fan girl khác thế nào chứ riêng đối với hai người các cô thì hình tượng nam thần cool ngầu coi như mất sạch!

Hai chị em định bụng đi lên trước một quãng, đợi Sở Hy Văn giải quyết nỗi buồn xong sẽ đuổi theo nhưng đi mãi vẫn chẳng thấy hai anh em nhà kia đâu. Đang định quay lại tìm thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh. Hai chị em giật mình quay đầu liền bắt gặp cảnh tượng Sở Hy Văn chạy như điên, miệng la oai oái cầu cứu.

Đường Tư Kỳ hốt hoảng hỏi dồn: “Sao vậy? Có chuyện gì? Anh Quang đâu?”

Sở Hy Văn chống hai tay lên gối thở hồng hộc: “Hả…anh…anh Quang? Anh ấy chưa chạy ra sao?”

Từ Trân cũng cuống hết cả lên: “Chưa thấy nó đâu cả. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Còn chưa hỏi dứt câu đã thấy Cao Quang Vũ thủng thẳng đi tới.

Sở Hy Văn ngơ ngác: “Sao anh đi chậm thế, vừa rồi anh không thấy gì à?”

Cao Quang Vũ nhìn cậu em: “Chỉ là một con khỉ con làm gì sợ chết khiếp vậy. Anh bảo mày đừng chọc nó sao mày lại chọc?”

“Khỉ?!” Đường Tư Kỳ cùng Từ Trân đồng thanh.

“Chứ còn gì, lúc em ở trong lùm cây đang…đại loại là lúc đó đó em nhìn thấy một con khỉ con, định bụng nói chuyện đôi câu giao lưu làm quen thì mẹ nó đi tới, đằng sau là cả một bày đông ơi đông, ôi em sợ vãi cớt ba chân bốn cẳng chạy trối chết.”

Sở Hy Văn mặt mày tái nhợt thuật lại sự việc

“Bọn nó không làm gì anh à?”

Cao Quang Vũ trợn trắng mắt: “Làm gì? Không lẽ bắt về sơn động làm con tin?”

“Biết đâu chừng!”

Cao Quang Vũ lười đấu võ mồm, trực tiếp chia sẻ một bức hình vào nhóm chat

“Coi như quà tặng cậu, không cần cảm ơn.”

Nghe có quà là khoái rồi, Sở Hy Văn cười tít mắt. Với kỹ thuật đỉnh cao như anh Quang không phải tuyệt tác để đời thì chí ít cũng được một tấm đẹp đẹp khoe Weibo.

Sở Hy Văn hí hửng mở xem và ngay lập tức nụ cười vụt tắt.

Trong hình là cậu, đang trong bộ dạng xách quần lao ra khỏi bụi cỏ, phóng qua con mương nhỏ tẩu thoát, phía bên kia là đám khỉ xếp thành hàng, con cắn tay, con nghiêng đầu, con tròn mắt ngơ ngác không hiểu cái người này bị làm sao mà lại hành động kỳ quái tới vậy?!

Trừ bỏ khỉ mẹ là có vẻ bình tĩnh nhất còn lại đàn khỉ con đứa nào đứa nấy đều há hốc mồm sợ hãi.

Nhìn vào đây mới biết rốt cuộc là khỉ doạ người hay người doạ khỉ đây!

Sở Hy Văn: “…..”

Đường Tư Kỳ cùng vừa hay mở di động, nháy mắt cô ôm bụng cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Phải nói là cười lăn lê bò toài, thanh âm vang vọng khắp thảo nguyên mênh mông.

Tiếp sau đó chị Trân cũng hoà giọng. Hai chị em cứ bám lấy nhau cười ngặt nghẽo, không sao thẳng lưng lên được.

Sở Hy Văn đáng lẽ phải tham gia diễn viên hài mới đúng. Từ lúc lập nhóm đi chơi chung đến giờ, không biết bao lần Đường Tư Kỳ cười chảy nước mắt vì cậu ta rồi.

Sở Hy Văn lắc đầu quầy quậy: “Không được tấm này không được, nhất định phải tiêu huỷ nếu không em thà đập đầu vào gối chết còn hơn. Ôi nhìn cái đầu bù xù như tổ quạ, còn cái biểu cảm xấu hoắc này nữa chứ, mất hết hình tượng của em rồi, huhuhu!”

Cao Quang Vũ đáp tỉnh rụi: “Ai quan tâm!”

Từ Trân: “Phốc!”

Đường Tư Kỳ: ““Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Có lẽ vì cười to quá đã đánh động đến đám thú hoang, từ đó về sau bốn anh chị em tuyệt nhiên không gặp thêm bất cứ con nào nữa.

Đi qua khu vực động vật hoang dã rồi băng qua thác Baker, cuối cùng cả nhóm cũng đến được điểm tham quan nổi tiếng nhất công viên Horton Plains, nơi được gọi bằng cái tên World’s End - điểm tận cùng thế giới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận