Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 183 - Trống chiều, chuông sớm

Chương 183 - Trống chiều, chuông sớm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 183: Trống chiều, chuông sớm

Nửa tiếng đồng hồ sau….người phục vụ đi tới: “Ôi trời, sao giờ này vẫn còn ngồi đây bẻ bánh? Ơ, sao bẻ gì mà bé thế này, tí nữa cho vào nước nát hết cho xem.”

Đường Tư Kỳ ngẩn ra: “Hả? Như này không được hả?”

Cô nhân viên dài môi tỏ ý chê: “Nhỏ quá, thường thì không nên bẻ nhỏ như vậy, nhưng vẫn ăn được, không sao.”

Đường Tư Kỳ thực sự muốn khóc. Sao không nói sớm? Làm bẻ sưng tay nãy giờ.

Nhưng mà bé hay to thì cũng đã bẻ được ba phần tư rồi. Còn lại một miếng, thôi thì đành cắn răng bẻ tiếp chứ biết sao giờ.

Cuối cùng cũng xong, cô đói đến mức đầu váng mắt hoa, run run cầm chén bánh mì vụn đưa cho nhân viên phục vụ.

Lát sau, một tô canh thịt cừu nóng hổi được bưng lên.

Ở dưới cùng chính là chỗ vụn bánh mì mà Đường Tư Kỳ vừa bẻ ban nãy, bên trên chan nước dùng nóng hổi cùng chút miến thái rối, hành hoa cắt nhỏ và trên cùng xếp vài lát thịt cừu thơm phức. Vừa nhìn là đã tứa nước miếng rồi, lại đúng lúc Đường Tư Kỳ đang đói đâm ra càng cồn cào ruột gan tợn.

À quên mất, bên cạnh còn có một chén tỏi ngọt ngâm ăn kèm.

Gắp miếng đầu tiên, bánh mì mềm mại, ngậm đẫm nước súp đậm đà, không còn cái cảm giác cứng cời khô khốc như ban nãy. Thịt cừu vừa chín tới, thơm mềm, nếm ra được hương vị tự nhiên và tất nhiên đã khử sạch mùi hôi nồng đặc trưng.

Đường Tư Kỳ ăn rất ngon miệng nhưng mới vơi một phần ba bát đã cảm thấy hơi no no rồi.

Không thể nào, rõ ràng lúc đến đây cô đói run rẩy tay chân, hoa mắt chóng mặt, làm gì có chuyện mới ăn tí đã no được.

Hay tại canh thịt cừu ngấy quá.

Đường Tư Kỳ vô thức đánh mắt sang chén tỏi trắng phau đặt bên cạnh. Cô bèn gắp một củ lên, cắn thử một miếng.

Oa, cảm giác dễ chịu hẳn, tỏi ngọt ngâm có tác dụng giải ngấy cực tốt, Đường Tư Kỳ nhai rau ráu rồi lại thích thú gắp thêm củ nữa.

Trước đây cô không bao giờ dám ăn trực tiếp như vậy tại tỏi quá hăng và nặng mùi, chỉ có giã ra tẩm ướp, pha nước chấm hoặc nghiền trong gia vị nấu lẩu thì được.

Nhưng mà phải công nhận cái món tỏi ngâm này rất đưa miệng, đặc biệt cực kỳ hợp với súp cừu, thể nào mà chúng lại đi cùng nhau, đúng là cái gì cũng có lý do của nó cả.

Có sự trợ giúp của mấy củ tỏi giòn tan chua chua ngọt ngọt, Đường Tư Kỳ ăn thêm được nửa bát nữa…

Sau đó…không còn sau đó vì cái bụng đã căng phồng rồi, không thể nào nhét nổi nữa.

Đường Tư Kỳ gác đũa, chính thức bỏ cuộc.

Nhìn nửa bát còn dư, Đường Tư Kỳ tiếc hùi hụi, phần vì tiếc của không muốn lãng phí thực phẩm, phần vì tiếc cái công ban nãy cặm cụi bẻ mất nửa tiếng đồng hồ mà giờ lại không ăn được hết.

Cơ mà có tiếc thế chứ tiếc nữa thì cũng phải chịu, chả gói mang về được, bởi món này phải ăn lúc nóng mới ngon.

Thôi cũng đành, Đường Tư Kỳ rút điện thoại ra làm thủ tục

[ Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in món “Bánh mỳ ngâm súp cừu - Yangrou paomo”. Xếp hạng B

Khen thưởng: +300 đồng vàng, +10 giờ sinh mệnh.

Bảo khố: 48.357 đồng vàng

Thọ mệnh: 813 giờ đồng hồ. ]

Ồ, không tồi, được tăng thêm 300 vàng.

Đường Tư Kỳ đứng dậy thanh toán rồi tiếp tục đi dạo ngắm cảnh.

Cô cứ đi đi mãi rồi vô tình tấp vào một khu phố ăn uống khác. Khu này có vẻ cũng đông vui, tấp nập không kém nhưng dường như ít khách du lịch hơn phố Hồi Giáo bên kia.

“Sái Kim Kiều”,Đường Tư Kỳ lẩm nhẩm đọc bảng hiệu rồi âm thầm ghi nhớ, lần tới cô nhất định sẽ qua bên này ăn thử.

Vòng vèo một vòng lớn, Đường Tư Kỳ lại quay trở lại khu phố Hồi Giáo. Cô đi xuyên qua con đường đông đúc nhộn nhịp, tới cuối ngã tư đường liền bắt gặp Tháp Chuông và Tháp Trống, hay còn được gọi là “toà nhà chị em”, biểu tượng nhận diện của thành phố Tây An.

Dừng một chút, Đường Tư Kỳ mở Cửa Hàng vật phẩm ra kiểm tra cho cẩn thận. A đây rồi, vé vào cửa của cả Tháp Chuông lẫn Tháp Trống đều chỉ có một đồng, quá là rẻ. Đường Tư Kỳ không cần suy nghĩ, nhấn đổi ngay.

Mã QR lập tức được gửi vào di động, Đường Tư Kỳ quyết định tham quan Tháp Trống trước.

Tháp Trống nằm cách Tháp Chuông chỉ hai trăm mét, nhưng du khách bên này ít hơn, bớt xô bồ xô bộn hơn. Trong Tháp Trống trưng bày rất nhiều mặt trống cổ và đặc biệt có một mặt trống lớn nhất Trung Quốc.

Nghe nói, ở thời cổ xưa, chuông và trống không chỉ có tác dụng báo động trong các tình huống khẩn cấp mà còn có chức năng báo hiệu giờ giấc sinh hoạt cho bá tánh bà con.

Sáng sớm chuông reo vang, cổng thành mở ra, đánh thức mọi người mau mau thức dậy bắt đầu ngày mới.

Tối đến cổng thành đóng lại, tiếng trống giòn giã thúc giục dân chúng nhanh chóng kết thúc công việc, quay về nhà ăn uống nghỉ ngơi.

Thế nên mới có câu “trống chiều, chuông sớm” là vì vậy.

Trừ cái này ra, mỗi canh giờ sẽ có người phụ trách rung chuông hoặc đánh trống để báo hiệu thời gian.

Tham quan xong tháp Trống, Đường Tư Kỳ vòng sang Tháp Chuông.

Bước từng bước lên tháp, Đường Tư Kỳ cảm thấy quen mắt cực kỳ bởi cả hai toà tháp đều được xây dựng trong năm Hồng Vũ, tức là thời hoàng đế Chu Nguyên Chương trị vì mà Đường Tư Kỳ đã tìm hiểu rất kỹ càng trước đó.

Phóng mắt nhìn ra xung quanh, các toà cao ốc hiện đại mọc lên san sát, bên dưới xe cộ chạy kín đường, vậy mà ở trên này vẫn giữ nguyên được nét cổ xưa với kiến trúc ba mái, phủ gạch men xanh, tường gạch, xà lim, sơn son thiếp vàng. Nháy mắt làm người ta có ảo giác xuyên không về hàng ngàn năm trước.

Thêm vào đó, trong tháp còn tổ chức biểu diễn cổ nhạc. Tuy chỉ là một nhóm nhỏ nghệ sĩ chơi nhạc cụ dân tộc, thế nhưng kết hợp trên nền khung cảnh cổ kính xưa cũ thực sự đã mang lại cho du khách sự rung cảm mãnh liệt về thị giác và thính giác.

Một kiệt tác đồ sộ mang tính tiêu biểu như này mà không Check-in thì quả là lãng phí, Đường Tư Kỳ rút điện thoại ra làm liền và không ngoài dự đoán, cô nhận thêm 300 vàng, nâng tổng số vàng lên 48.956 đồng.

Còn thiếu hơn ngàn nữa là chạm tới mục tiêu năm vạn đồng vàng rồi.

Với tình hình hiện tại thì kiếm hơn ngàn vàng không khó, chỉ cần Check-in hai ba thắng cảnh hoặc đặc sản gì đó là được thôi.

Nghĩ đến đây, Đường Tư Kỳ phấn chấn hơn hẳn. Nhưng khổ nỗi căng cơ bụng trùng cơ mắt, cộng với leo lên leo xuống hai toà tháp cao chót vót đâm ra thấy hơi mệt mệt. Cô quyết định về khách sạn nghỉ lưng một chút rồi dậy đi tiếp.

Song một chút này hơi lâu, cô nàng vít một phát tới tận bốn giờ sáng mới tỉnh.

Mà tỉnh rồi thì chẳng ngủ lại được nữa, thế là cô dứt khoát tung chăn ngồi dậy, cầm bút lên vẽ.

Đầu tiên là vẽ về món bánh mỳ ngâm súp cừu đi. Cũng như mọi lần, cô xác định điểm neo, trục ngang, trục dọc rồi phác thảo những nét cơ bản trước. Nhưng không ngờ càng vẽ càng có cảm giác, ý tưởng tuôn chảy ào ào làm cô vẽ liền lúc bốn bức, tạo thành một mẩu chuyện nhỏ hoàn chỉnh.

Bức đầu tiên thuật lại cảnh cô hiên ngang đĩnh đạc bưng hai miếng bánh mỳ về bàn. Vẻ mặt tự tin mười phần kiểu, xời, chuyện nhỏ đi, có miếng bánh mỳ thôi mà, bẻ bằng tay được rồi, cần gì máy!

Bức thứ hai, cô nhe răng trợn mắt, gồng mình bẻ. Tay nổi gân xanh, mặt mũi đỏ lựng, trán lấm tấm mồ hôi!

Bức thứ ba, bẻ xong bánh rồi nhưng sức cùng lực kiệt, cả người xụi lơ xuống bàn, đói sắp hôn mê!

Và bức cuối là vẻ mặt mếu máo tiếc hận ôm tô bánh mỳ còn dư lại phân nửa. Vất vả lắm mới bẻ xong vậy mà không ăn được hết. Quá buồn!

===

Chú thích:

(1)Tháp Chuông - Bell Tower: Xây dựng năm 1384 Thuộc Tháp Tiểu Nhạn, có diện tích 1.377 mét vuông và cao 45m. Sau trận động đất năm 1556, chiều cao giảm còn 43,4m.

Tháp Trống xây dựng năm 1380.

Bạn cần đăng nhập để bình luận