Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 369 - Mất ngủ

Chương 369 - Mất ngủ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 369: Mất ngủ

Khổ nỗi Lạc Tuấn Bảo chưa biết chữ, thế này khác gì làm khó cậu. Cũng may cu cậu thông minh, biết tra cứu bằng giọng nói.

Rất nhanh, Baidu đề xuất một đáp án không thể chi tiết hơn. Nghe xong, Đường Tư Kỳ cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa

“Khi đi massage ở nước ngoài, nếu kỹ thuật viên sử dụng lực tay quá mạnh, bạn đau quá chịu không nổi thì nên làm gì bây giờ?

Cách thứ nhất: Kêu “Á Á” thật thảm thiết, kỹ thuật viên sẽ tự biết nhẹ tay lại.

Tuy nhiên, mát xa kiểu Thái vốn dĩ rất nhẹ, nếu nhẹ nữa sẽ không có hiệu quả. Khuyên bạn tốt hơn hết nên cố chịu.

Cách thứ hai: Sử dụng ngôn ngữ hình thể, dùng tay ra dấu hoặc nhăn nhó để biểu đạt.

Cách thứ ba: sử dụng tiếng Anh là “Light”

Hoặc tiếng Thái hãy nói “Bao Bao Nãi”.

Từ Thiên Ngưng nằm giường bên cười đến rung cả người: “hahaha chết tôi mất…”

Đường Tư Kỳ thì chẳng thể cười nổi nữa, tiếng Anh tiếng Thái xổ búa xua. Cũng may chị đẹp cũng hiểu, liền giảm bớt lực đạo.

Phần sau nhẹ nhàng êm ái hơn, Đường Tư Kỳ không cần phải cắn răng chịu đựng nữa, có thể lim dim mắt hưởng thụ đúng nghĩa.

Trong cơn phê pha không quên thì thào khen ngợi thằng cháu cưng: “Tuấn Bảo nhà ta là lợi hại nhất!”

Vào thời điểm mấu chốt vẫn phải nhờ tới nó đấy thôi, đúng là nuôi đáng đồng tiền bát gạo!

Lạc Tuấn Bảo thì phất tay ra điều không có gì: “Chuyện nhỏ ấy mà.”

Bên này, Đường Tư Kỳ gần như rơi vào trạng thái mơ màng tại ngón nghề của chị đẹp điêu luyện quá. Có những động tác không biết chạm vào chỗ nào mà da đầu cô tê rần, cộng thêm âm nhạc du dương, hương thơm nhẹ nhàng như đưa Đường Tư Kỳ bồng bềnh trong chốn tiên cảnh. Một giờ đồng hồ như vậy có 80 đồng, quả là vô cùng đáng tiền.

Đương nhiên mấy ngày sau khi đã hiểu về Thái Lan nhiều hơn, biết đến nhiều hình thức phục vụ và giá cả dịch vụ khác nhau thì Đường Tư Kỳ lại có đánh giá khác.

Còn khác như nào, khác ra sao…thì hồi sau sẽ rõ.

Quay trở lại với buổi mát xa ngày hôm nay. Để kết thúc liệu trình, chị đẹp gọi cô ngồi dậy, sau đó thực hiện vài động tác nâng giãn thắt lưng và kéo duỗi cổ.

Đến lúc này thì cô hoàn toàn tỉnh táo rồi bởi cái khớp lưng của cô kêu răng rắc như xương bà già. Đường Tư Kỳ nhăn nhở cười vì vừa quê vừa sướng.

Lúc ra tính tiền, Đường Tư Kỳ hào phóng gửi thêm tiền boa. Tuy không nhiều nhưng điều đó nói lên sự hài lòng của khách hàng và tán thưởng tay nghề kỹ thuật viên.

Đây là lần đầu tiên Đường Tư Kỳ đưa tiền boa, hay còn gọi là tiền tips. Trung Quốc không có văn hoá cho thêm tiền boa sau khi sử dụng dịch vụ hoặc ăn uống. Bất quá ở Thái Lan thì rất phổ biến, gặp khách sộp còn được boa đậm là đằng khác.

[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công dịch vụ massage Thái.

Xếp hạng: S

Khen Thưởng: 2000 đồng vàng.]

[ Thẻ ưu đãi nhân đôi: + 2000 đồng vàng.]

Khà khà, đút túi 4000 vàng ngon ơ, cảm giác nó đã thật chứ. Đến bây giờ Đường Tư Kỳ vẫn chưa thích ứng được với cái sự hào phóng bất thình lình của hệ thống. Kiểu như nghèo quen rồi, tự nhiên giàu nó bị bỡ ngỡ!

[ Người chơi trải nghiệm thành công dịch vụ Massage Thái.

Quản lý được chuộc về: 01 chiếc giường gấp.

Hệ thống khen thưởng thêm cho người chơi: 01 viên kim cương.]

Tiến độ cũng không tệ đấy chứ, mới một buổi tối mà giúp Tiểu Bạch chuộc về hai món đồ rồi.

Ra khỏi cửa hàng mát xa, Lạc Tuấn Bảo tò mò nãy giờ, giờ mới dám hỏi: “Sao sao? Cảm giác thế nào dì?”

Đường Tư Kỳ nhếch miệng cười: “Sướng phết. Lát về phòng dì với mẹ nhấn thử cho con vài phát nhé?”

Lạc Tuấn Bảo lẩn như trạch, trốn sau lưng mẹ: “Con không cần. Vừa rồi dì kêu muốn vỡ nhà, khẳng định là rất đau.”

“Không đau đâu, thử đi rồi biết. Không đau thật mà.”

“Mẹ, Đường Tư Kỳ bắt nạt connnnn…”

Đêm nay, cứ tưởng đi mệt rồi chắc chắn sẽ ngủ rất ngon đây. Nhưng không.

Đã quá nửa khuya mà ba người vẫn trằn trọc không sao vào giấc được. Tại bị ồn!

Đường Khảo Sơn cái gì cũng tốt, đi đâu cũng tiện. Chỉ mỗi tội ồn quá thể quá đáng!

Đấy là phòng bọn họ đã lùi sâu vào phía trong, không sát mặt tiền đường thế mà cảm tưởng như nằm ngay giữa chợ.

Dân du lịch Thái Lan đa phần đều là những người trẻ tuổi, buổi tối đi bar pub ca hát nhảy múa đến gần rạng sáng xuống nhạc mới lảo đảo quay về khách sạn. Mà khổ nỗi say rồi thì còn biết gì là ý tứ nữa, cười nói ồn ào, đóng cửa rầm rầm, đi lại uỳnh uỳnh. Nói chung, rất ảnh hưởng tới những phòng khác.

Một đêm với biết bao khó chịu và bực dọc chầm chậm trôi qua.

Sáng hôm sau, bình minh ló dạng chào ngày mới.

Vừa mở mắt một cái là Lạc Tuấn Bảo phàn nàn ngày: “Thái Lan rất tốt nhưng mà ồn quá!”

Đường Tư Kỳ thò cái đầu bù xù ra khỏi chăn, quyết định hôm nay bằng mọi giá phải đổi sang khách sạn khác.

Từ Thiên Ngưng thoáng lừng chừng: “Chị cảm thấy ở đây cũng tạm, giờ đổi cái khác liệu có phiền phức không?”

“Không phiền, em mới tra được chuỗi khách sạn cao cấp thuộc tập đoàn Accor đang giảm giá. Chị nhìn này, ví dụ cái Ibis Hotels nằm ngay bên sông cũng đang giảm mạnh. Bình thường phòng tiêu chuẩn bao gồm bữa sáng phải hơn 300 nhân dân tệ một đêm. Thế mà bây giờ chỉ có trăm mấy chưa tới hai trăm tệ. Mà buffet sáng ở mấy khách sạn cao cấp thì đỉnh miễn chê.”

Lạc Tuấn Bảo cũng thò ra góp vui: “Wow, khách sạn nhìn xịn thế, nằm ngay gần bồ sông. Ôi, có cả bể bơi luôn. Mẹ mẹ, con muốn học bơi.”

“Còn bao cả ăn sáng nữa, tuyệt quá vậy!”

Lạc Tuấn Bảo liên tục reo lên đầy thích thú.

Nhưng một giây sau cu cậu lập tức khựng lại vì nhớ tới vấn đề quan trọng: “Gần đó có 711 không dì?”

Đường Tư Kỳ lập tức tra bản đồ Google: “Có, con yên tâm đi. 711 có mặt trên khắp Thái Lan, đi đâu cũng thấy.”

“Oh yeah~ vậy tốt quá. Mẹ ơi, mình chuyển sang khách sạn này được không mẹ?”

Từ Thiên Ngưng thứ nhất ngại phiền, thứ hai ngại tốn kém, nhưng thiểu số phải phục tùng đa số thôi, cuối cùng chị cũng phải gật đầu đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận