Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 332 - Bỏ phố về quê

Chương 332 - Bỏ phố về quê

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 332: Bỏ phố về quê

Từ Thiên Ngưng bị cô em chọc cười: “Tôi với cô chơi từ bé tới lớn, không hiểu tính cô thì hiểu ai, sao mà làm mấy kiểu phu nhân quý bà đó được. À chị bảo, có chuyện này chị muốn bàn với em. Tình hình là mấy tháng gần đây công việc kinh doanh của chị khá bận rộn. Vốn ban đầu cứ nghĩ thay đổi là một quá trình rất khó khăn. Nhưng không ngờ lại được khách hàng ủng hộ nhiệt tình quá. Rất nhiều khách cũ thích các thiết kế của chị, hiện giờ hầu hết đơn đều là hàng đặt thiết kế riêng. Tính đi tính lại chị thấy không nhất thiết phải ở lại Thượng Hải nữa, dù sao hộ khẩu của Tuấn Bảo cũng là ở Ôn Châu, chị với ba mẹ cũng đã làm lành rồi nên chị muốn đưa Tuấn Bảo về Ôn Châu ở cùng ông bà. Căn nhà này tới cuối tháng vừa hay hết hạn hợp đồng, chị định báo chủ trả nhà rồi dọn về quê luôn, cuối cùng quanh đi quẩn lại đi đâu cũng không bằng quê mình, ở đâu cũng không bằng ở gần ba mẹ”, Từ Thiên Ngưng cười hiền

“Thế còn kế hoạch của em thì sao, ăn tết xong quay lại Thượng Hải hay vẫn tiếp tục đi du lịch?”

Cuối cùng thì chị ấy cũng quyết định được rồi, từ tận đáy lòng Đường Tư Kỳ rất lấy làm mừng cho chị. Lúc trước hai chị em bỏ nhà ra đi nguyên nhân chủ yếu là do mâu thuẫn với gia đình. Cộng thêm yêu cầu công việc phải nhập hàng từ đầu nguồn Thượng Hải nên mấy năm qua mới cố sống cố chết bám trụ lại mảnh đất nhiều hoa nhưng cũng lắm lệ này!

Hiện giờ mâu thuẫn đã được hoá giải, Tuấn Bảo cũng sắp tới tuổi vào tiểu học đúng là nên tìm một môi trường ổn định để nó tập trung học hành. Hơn nữa về đó có ông bà ngoại phụ giúp đưa đón chăm nom, Từ Thiên Ngưng có thể toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp.

Về nhà trước mắt là đỡ được khoản lớn tiền thuê, sinh hoạt phí ở Ôn Châu dĩ nhiên rẻ hơn Thượng Hải nhiều và quan trọng nhất là ở nhà mình thoải mái hơn, không gian rộng rãi tha hồ cho Tuấn Bảo chạy nhảy vui chơi, khỏi phải chui rúc trong cái hộp tù túng chật chội này.

“Thế thì tốt quá rồi, năm sau em vẫn đi du lịch, có khả năng sẽ xuất ngoại, chắc cũng không dừng chân tại Thượng Hải nhiều đâu. Hay giờ thế này đi, từ đây tới cuối tháng còn một ít thời gian, chị em mình tranh thủ đóng gói đồ đạc, cái gì gửi được thì gửi về trước, còn cái nào không đem đi được thì đăng lên Chợ cũ bán rẻ.”

Từ Thiên Ngưng với tay lấy điện thoại di động: “Lúc trước em đưa chị dư tiền nhà, để chị chuyển trả lại em.”

Đường Tư Kỳ đang định từ chối liền bị Từ Thiên Ngưng cắt ngang: “Chị biết lúc trước em lo chị vừa phải nuôi con vừa phải nhập hàng không đủ tiền xoay sở. Nhưng giờ em thấy rồi đó, công việc làm ăn của chị đã thay đổi. Sau này về Ôn Châu mọi thứ sẽ đỡ tốn kém hơn, con cái thì đã có ông bà phụ giúp trông nom. Có thể nói, hai mẹ con chị đã bước qua giai đoạn khó khăn nhất, khủng hoảng nhất rồi, thế nên em không phải lo cho chị nữa, chị đang rất ổn và sẽ ổn. Còn lại là em đấy, mấy tháng này đi biền biệt, phòng ốc toàn là ba mẹ chị ở, nếu tiền cũng cầm của em thì chị áy náy lắm. Em lấy tiền về đi, sau này đi đâu thấy có món đồ lưu niệm nào nhỏ nhỏ xinh xinh thì mua về cho chị.”

Chị đã nói tới vậy làm Đường Tư Kỳ chẳng còn lời nào từ chối. Nhưng chị nói không sai, tiền bạc không quan trọng, quan trọng là hai mẹ con chị ấy đã vượt qua được giai đoạn tăm tối khổ đau của cuộc đời.

Bỗng nhiên sống mũi Đường Tư Kỳ có chút chua xót. Cô vẫn nhớ như in cái thời điểm Từ Thiên Ngưng mới ly hôn, đẩy Tuấn Bảo trong chiếc xe nôi tới tìm mình. Hai mắt chị trũng sâu đỏ quạch, thân xác tiều tuỵ, tinh thần chìm sâu dưới tận cùng của bi thống và tuyệt vọng

“Tư Kỳ, chị hối hận rồi, hối hận vì chạy theo tình yêu bỏ bê học hành, hối hận vì chuyện hôn nhân của mình làm ba mẹ buồn phiền và việc khiến chị hối hận nhất là cố gắng giành lại trái tim của một thằng đàn ông tệ bạc…Nhưng chị không hối hận đã sinh ra Tuấn Bảo. Mặc kệ toàn bộ mọi người trên thế gian đều nói nó là vướng bận, đem theo nó sẽ không thể tái giá vào chỗ đàng hoàng tử tế thì chị cũng không bận tâm. Nó là con trai chị đẻ ra, bằng mọi giá chị sẽ giữ con bên mình. Tư Kỳ à, chị không hối hận, dù có thế nào chị cũng sẽ không hối hận. Vì Tuấn Bảo, chị muốn đi Thượng Hải. Chị phải sống thật tốt, phải mạnh mẽ vừng vàng để còn là mái nhà che mưa chắn gió cho Tuấn Bảo.”

Lần thứ hai gặp lại là lúc mình và ba mẹ cãi nhau rất căng thẳng về chuyện thi công chức với lấy chồng. Đang cùng quẫn không biết trốn chạy đi đâu thì Từ Thiên Ngưng gọi nói: “Tư Kỳ, tới Thượng Hải đi.”

Hai hoàn cảnh nhưng cùng chung số phận bỏ nhà đi, cứ thế nương tựa vào nhau nơi xứ người. Không thể đếm xuể bao nhiêu nước mắt đã rơi, bao nhiêu đêm trắng đằng đẵng trăn trở mưu sinh, bao nhiêu lần nghiến răng tự động viên bản thân “tôi ơi, đừng bỏ cuộc”. Cuối cùng mọi công sức đều đã được đền đáp, hai chị em giảng hoà cùng gia đình, tìm được hướng đi cho sự nghiệp, Tuấn Bảo khoẻ mạnh trưởng thành. Coi như hết thảy đều trọn vẹn, sau cơn mưa trời lại sáng.

“Tuấn Bảo có ý kiến gì không chị?”

“Cu cậu bảo sẽ nhớ các bạn ở trường mẫu giáo lắm nhưng sang năm lên tiểu học rồi các bạn cũng phải tách ra mỗi người một trường thôi. Thật ra chị biết cậu chàng luyến tiếc nhất là lớp vẽ Cầu Vồng, cũng may cô giáo bảo số buổi còn lại có thể học trực tuyến, thế nên cu cậu mới hết phụng phịu đấy.”

“Haha, không ngờ Tuấn Bảo lại thích vẽ tranh tới vậy.”

“Thích lắm. Hôm qua em đưa cho nó bộ tranh với dụng cụ vẽ phải không? Loay hoay thích thú tới tận nửa đêm chị phải hò hét mãi mới chịu lên giường đi ngủ đấy. À, khi nào tranh của em xuất bản nhớ tặng cho cu cậu một tập có chữ ký nhé. Tuy ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng cu cậu trông ngóng lắm.”

Đường Tư Kỳ há hốc miệng: “….Sao chị biết tranh em sắp xuất bản?”

Cô nhớ là mình chưa nói chuyện này với Từ Thiên Ngưng mà. Rốt cuộc cũng mới nộp bản thảo, còn phải đợi xét duyệt rồi bao nhiêu quy trình dài dòng phía sau nữa.

Từ Thiên Ngưng tủm tỉm: “Đương nhiên là ba em nói rồi. Qua lời ba chị thì có lẽ cả khu chung cư ai cũng biết hết rồi.”

Đường Tư Kỳ che mặt, đích thị là phong cách của anh Đường đại ca nhà mình không lệch đi đâu phát nào. Trước mặt thì chả bao giờ khen được một câu, nhưng quay lưng đi là khoe khắp đầu làng cuối phố, cản không kịp.

Ôi, xấu hổ quá đi mất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận