Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 315 - Nội tâm giằng co

Chương 315 - Nội tâm giằng co

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 315: Nội tâm giằng co

Tiếp sau đó, hai người di chuyển sang khu vực nghỉ ngơi buổi trưa.

Không gian chỗ này rộng thoáng và đặc biệt là rất yên tĩnh, sàn được lót nệm êm ru, máy điều hoà ấm áp, không khí trong lành dễ chịu.

Bên trong dựng những chiếc lều xinh xắn, gối dựa chăn lông, nhìn là muốn đánh liền một giấc.

Cát Tử khẽ thì thầm: “Hai lều bên kia có người đang ngủ cho nên chúng ta nhỏ giọng chút ha.”

Đường Tư Kỳ gật gật thay cho câu trả lời, tự giác thả nhẹ bước chân hết mức có thể.

Phòng này tham quan khá nhanh, chỉ đi lướt một vòng rồi trở ra ngay. Ra ngoài cửa, Đường Tư Kỳ theo bản năng liếc nhìn màn hình di động.

Mới 10 rưỡi sáng mà đã ngủ trưa?

Nhịn không được, Đường Tư Kỳ lại tiếp tục thắc mắc: “Là một công ty lớn trong lĩnh vực phát triển game, cầm trong tay nhiều dự án khủng cùng núi công việc khổng lồ mà lại áp dụng chiến lược quản lý nhân sự kiểu này, các anh thật sự kiếm được tiền sao?”

Cát Tử mỉm cười đáp nhẹ tênh: “Chẳng phải thành tích của Du Cốc đã nói lên hết thảy rồi sao?”

Đường Tư Kỳ vẫn rối rắm khó hiểu: “Nhưng mà các anh vận hành kiểu gì?”

Trong hiểu biết của cô, các doanh nghiệp tập đoàn luôn tìm cách vắt kiệt sức lao động của nhân viên, chẳng thế mà giới văn phòng gần đây đang rộ lên trào lưu văn hoá 996 và 007.

996 là làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần.

Còn 007 khủng khiếp hơn, liên tục từ nửa đêm hôm trước đến nửa đêm hôm sau, 24 giờ 7 ngày không ngừng nghỉ.

Văn hoá này đang ngày một lan rộng bởi sự tăng trưởng quá mạnh mẽ của ngành công nghệ dẫn tới môi trường cạnh tranh khốc liệt, nếu không tranh thủ thời gian người ta ngủ để cố gắng vượt lên thì người bị đào thải nhất định sẽ là mình. Hơn nữa các “nông nô kỹ thuật số” coi việc đầu quân vào các tập đoàn lớn là một đặc quyền và họ tự nguyện làm thêm như một bằng chứng chứng minh cho sự trung thành và tận tuỵ.

Vậy thì dựa vào đâu Du Cốc có thể đặt mình nằm ngoài guồng quay sống còn ấy?

“Đại khái là vì xuất phát điểm Du Cốc không chịu sự chi phối của giới tư bản mà là do một nhóm thanh niên trẻ xây dựng nên bằng đam mê cùng nhiệt huyết. Người trẻ có cá tính của người trẻ, một khi đã bắt tay hợp tác thì hoàn toàn tin tưởng năng lực của các cộng sự, họ tin rằng nếu đặt nhân tài vào môi trường tự do thoải mái thì sẽ kích thích tính chủ động, khơi dậy cảm hứng, sức sáng tạo. Và nhân viên Du Cốc đã dùng chính kết quả công việc để chứng minh chế độ của công ty là hoàn toàn đúng đắn.”

“Các anh không sợ lâu dần sẽ bị lờn và dẫn đến tác dụng ngược sao?”

Đường Tư Kỳ chợt nhớ lại trạng thái lúc trước của mình. Cũng tự do thoải mái, cũng không bị giám sát gò bó và rồi mất đà trượt dài không phanh.

Cát Tử: “Đương nhiên chúng tôi phải có những tiêu chí đánh giá đi kèm. Nếu nhân viên nào không thích ứng được thì chỉ có thể nói đôi bên không hợp. Suy cho cùng môi trường công việc mở ra cơ hội cho tất cả mọi người, cả người lao động lẫn nhà tuyển dụng đều có thể lựa chọn những gì tốt nhất cho mình, cô nói có phải không?”

Đường Tư Kỳ gật gù, hoàn toàn tán thành.

Có thể nói chuyến tham quan chớp nhoáng lần này đã khiến cô có cái nhìn rất khác về giới văn phòng, phá vỡ những định kiến cố hữu trước đây. Hoá ra văn hoá công sở cũng không phải nhất thành bất biến (1), đi làm cũng không hẳn là bó buộc bí bách. Tuy nhiên để có thể thành công trong một môi trường như vậy thì điều kiện tiên quyết là bản thân phải có ý thức tự giác cao.

Cuối cùng, Cát Tử dẫn Đường Tư Kỳ vào một phòng họp nhỏ. Đứng từ đây có thể nhìn thẳng ra Trung tâm nghệ thuật 798 nằm ngay đối diện và các toà Building office cao chọc trời tua tủa ở xung quanh. Không thể phủ nhận môi trường làm việc ở Du Cốc thực sự rất tốt.

“Đây là một chút quà nhỏ chúng tôi chuẩn bị cho cô. Mỗi vị khách tới Du Cốc đều được nhận một túi quà kỷ niệm bên trong đựng vài món vật phẩm thiết kế độc quyền, tất cả đều là phiên bản giới hạn, không thể mua ở ngoài thị trường, trên mỗi món đều được in logo tổng bộ Du Cốc Bắc Kinh.” Cát Tử vừa nói vừa trịnh trọng tặng túi quà cho Đường Tư Kỳ.

Đường Tư Kỳ nhận bằng hai tay, vui vẻ vô cùng: “Cám ơn anh.”

Đúng lúc này, một nữ trợ lý đi vào nói nhỏ với Cát Tử vài câu, anh ta nghe xong liền khó xử quay ra cáo lỗi: “Cô Đường thật ngại quá, tôi có chút việc phải xử lý gấp, cô cứ xem đi nhé, tôi quay lại ngay.”

Đường Tư Kỳ lịch sự mỉm cười: “Được, anh cứ tự nhiên.”

Chỉ còn lại một mình trong phòng, Đường Tư Kỳ đi tới bên tấm tường kính, phóng mắt nhìn ra phố xá Bắc Kinh phồn hoa nhộn nhịp.

Cao ốc này toạ lạc ở khu Triều Dương, một khu phố được đánh dấu bởi sự giàu có hiện đại, là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều các bạn trẻ và Đường Tư Kỳ cũng từng nằm trong số đó. Tuy nhiên cuộc sống gần đây đã đưa cô đi lệch quỹ đạo ban đầu.

Triều Dương, Bắc Kinh sầm uất sang trọng thật đấy, nhưng như vậy cũng chưa đủ níu giữ bước chân Đường Tư Kỳ. Cô không còn là con bé sống mơ mơ hồ hồ rằm cũng ư mười tư cũng gật nữa rồi, cô có hoài bão trong lòng và cô biết mình cần phải làm gì.

Ban nãy tham quan Du Cốc, Đường Tư Kỳ đã đi hết từ ngạc nhiên này sang bất ngờ khác. Thú thực, không dưới một thoáng cô lung lay xao động.

Một môi trường làm việc văn minh, quy chế quản lý nhân văn, đãi ngộ tự tế, có không gian tự do phát triển, đây chẳng phải là những điều mình mong mỏi tìm kiếm hay sao? Nếu hôm nay bỏ lỡ, liệu rằng sau này còn cơ hội thứ hai?

Nội tâm Đường Tư Kỳ giằng co dữ dội.

Phảng phất trong đầu như có một âm thanh vang lên thúc giục cô tuyệt đối không được từ bỏ. Tất cả những gì trước đây cô tìm kiếm Du Cốc đều đáp ứng đủ. Đây chính là nhân duyên, một khi quay đầu chắc chắn sẽ hối hận.

Nhưng ngay lập tức lại có một thanh âm khác thuyết phục: Đường Tư Kỳ mày làm được, chỉ cần mày kiên trì đi tiếp, những điều tốt đẹp vẫn đang đợi ở phía trước. Mày thích nơi này, nhưng mày không muốn ở lại, đừng gượng ép bản thân, hãy mạnh mẽ lên.

Giờ phút này Đường Tư Kỳ hơi có chút ngơ ngẩn. Cô chưa từng trải qua cảm giác này, lần đầu tiên cô thấy mình bản lĩnh và tự tin đến vậy. Rõ ràng đứng trước một công ty lớn với nhiều ưu điểm hấp dẫn, nhưng cô không vì vậy mà loá mắt vội vàng chấp nhận vô điều kiện, mà ngược lại còn cảm thấy mình đủ tư cách nói lời từ chối.

===

Chú thích: (1)Nhất thành bất biến: Đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới

Bạn cần đăng nhập để bình luận