Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 485 - Lãng mạn

Chương 485 - Lãng mạn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 485: Lãng mạn

Một số quốc gia ở Châu Phi, ví dụ như Kenya và Tanzania, có thể xin thị thực trực tiếp tại cửa khẩu hoặc thị thực điện tử, vô cùng thuận tiện. Tuy nhiên, Namibia và Nam Phi thì bắt buộc phải tới lãnh sự quán đóng dấu thị thực trước.

Mà quá trình tương đối tốn thời gian lại rắc rối thế nên Đường Tư Kỳ cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định từ bỏ Namibia, chỉ xin thị thực Nam Phi thôi, vì nhiệm vụ của cô bắt buộc phải tới đó.

Thị thực, vé máy bay, chứng nhận vắc-xin ngừa bệnh đều đã đầy đủ, nhưng Đường Tư Kỳ vẫn chưa yên tâm thế là lại lóc cóc chạy ra cửa hàng chuyên bán đồ dã ngoại nhặt thêm một ít. Tâm lý thừa còn hơn thiếu mà. Với lại cô có Mập Ú rồi, đâu phải lo vấn đề quá ký hay xách nặng đâu nên cứ thoải mái mà sắm sửa.

Quan trọng nhất vẫn là máy tính, bảng vẽ điện tử và máy ảnh cùng các loại ống kính.

Châu Phi đường xá xa xôi, khó khăn lắm mới đi được một chuyến, tất nhiên cô phải tận dụng cơ hội góp nhặt nhiều tư liệu sống nhất có thể.

Biên tập Hà Hân sau khi biết tin cũng dặn dò Đường Tư Kỳ cố gắng trải nghiệm thật nhiều và đừng quên ghi lại nhật ký du lịch. Sau đó chị thông báo lên cấp trên, chủ biên nghe xong tỏ ra rất hưởng ứng, hy vọng lần này Đường Tư Kỳ sẽ cho ra đời tuyển tập tác phẩm về châu Phi thật đặc sắc.

Cứ như vậy, Đường Tư Kỳ bận rộn chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, nhưng vẫn không quên thưởng thức mỳ khô nóng (1), súp đậu phụ củ sen đặc sản Vũ Hán. Xong xuôi đâu đó mới chính thức lên đường sang thủ đô Nairobi.

Trước đây cô chưa từng ngồi máy bay liên tục mười mấy tiếng đồng hồ. Lần này từ Quảng Châu tới Nairobi mất mười ba tiếng, tính thêm chặng Vũ Hán Quảng Châu hơn hai tiếng nữa là tổng cộng mười lăm tiếng xuyên suốt không ngừng nghỉ…

“Chỗ em còn dư một cái gối dựa nè, chị dùng không?” Em gái ngồi ghế bên chủ động bắt chuyện cùng Đường Tư Kỳ.

Lúc này cái eo của Đường Tư Kỳ đã cứng đờ ra rồi. Trên cổ có gối hình chữ U còn đỡ chứ phía sau lưng không có gì kê thực sự rất là mỏi. Thế nên cô cũng không khách khí, liền lịch sự cám ơn và nhận lấy.

“Em đi du lịch với bạn trai, chị đi có một mình à?” Cô gái tiếp tục bắt chuyện.

“Ừ, mình chủ yếu toàn đi một mình.”

“Nhưng là Châu Phi đấy, sao chị bạo gan dữ!”

“Châu Phi cũng đâu sao, có lịch trình cụ thể chứ có phải đi lang thang đâu mà sợ. Xuống máy bay liền có tài xế đón tới khu bảo tồn Safari.”

“Ủa trùng hợp vậy, chúng em cũng đặt tài xế đón tại sân bay.”

Vì chuyến bay đường dài quá nhàm chán nên cuộc nói chuyện phiếm cứ thế phát triển đi lên.

Cô gái tên Dịch Đồng, còn người bạn trai tên Từ An.

“Hai bạn thật có duyên”, Đường Tư Kỳ mỉm cười.

Cả hai đều có bộ cây trong tên họ. Chữ “Đồng” của Dịch Đồng lấy từ cây ngô đồng, còn chữ “An” trong tên Từ An chính là cây bạch đàn.

“Đây là quốc gia thứ mười ba chúng em đi cùng nhau. Trước đó đã đi qua các nước Châu Á và Châu Âu, giờ tiếp tục khám phá Châu Phi.”

Dịch Đồng cười rất tươi, biểu cảm vô cùng mãn nguyện. Sau đó đánh mắt sang chàng trai đang nghẹo đầu ngủ say bên cạnh, vẻ mặt đầy ghét bỏ

“Đã ngủ xấu lại còn ngáy to, mất mặt chết đi được, thật muốn dán cái miệng hắn lại cho rồi!”

“Phụt!” Đường Tư Kỳ không nhịn được bật cười thành tiếng rồi hâm mộ nói

“Có thể cùng nhau rong ruổi qua nhiều nơi như vậy hẳn là tình cảm hai bạn rất tốt.”

“Tốt gì đâu chị ơi, cãi nhau như mổ bò í, đi du lịch cũng cãi suốt. Bất quá đúng là sau những chuyến đi tình cảm có phần tốt hơn. Cãi thì vẫn cãi nhưng sau đó biết cùng nhau đối mặt giải quyết vấn đề. Không như trước đây hễ đụng tí chuyện là nghĩ ngay tới việc chia tay”, Dịch Đồng cảm khái từ tận đáy lòng.

Đường Tư Kỳ bất giác mỉm cười. Lãng mạn thật!

Có thể tìm được một người cùng mình chu du khắp thế gian, thì dù có cãi vã cũng thấy thật lãng mạn!

Chuyện qua chuyện lại một hồi, tự nhiên Dịch Đồng trợn tròn mắt hét toáng lên: “Cái gì? Chị chính là tác giả bộ tranh ‘Tiểu Kỳ du hý cố đô? Trời đất ơi chị biết không, lần trước về nước có mấy ngày thôi mà em chạy khắp các hiệu sách lùng bằng được bộ tranh của chị đấy. Em còn lên mạng đăng ký đặt trước bộ ‘Tiểu Kỳ thưởng thức mỹ thực Tứ Xuyên’ tại ở ngoài hết hàng rồi. Ôi em điên mất thôi, em là fans của chị đó. Em còn hay lên diễn đàn xem bài đăng rồi đọc cả bình luận của chị nữa. Chị biết không cái lần đó em ở Nga đã không quen đồ ăn đói meo đói mốc thì chớ còn xem được mấy bức vẽ mỹ thực của chị chứ. Trời ơi, em thực sự muốn khóc!”

Cô em bắn tằng tằng một tràng, kích động hoa chân múa tay loạn xạ khiến Đường Tư Kỳ có chút dở khóc dở cười

“Ha ha thật vậy sao?”

“Thật mà, em là fan của chị đó, fan cứng luôn. À chị từ từ đợi em chút…” nói đoạn, Dịch Đồng quay sang bên cạnh véo thật mạnh cậu bạn trai, cưỡng ép thức giấc để chia sẻ niềm vui bất ngờ.

Từ An đang ngủ ngon, chỉ gật gật lấy lệ rồi nghẹo đầu sang phía kia, ngủ tiếp.

Dịch Đồng tức giận véo cho phát nữa rồi mặc kệ hắn. Tiếp tục bám lấy thần tượng ríu rít hỏi đông hỏi tây

“Thế lần này chị tới Châu Phi là để chuẩn bị cho bộ sách kế tiếp hả?”

Đường Tư Kỳ gật đầu: “Cũng là có ý này, để xem nếu có linh cảm thì sẽ sáng tác một vài bức. Nếu đủ số lượng thì cũng có thể sẽ in thành sách xuất bản.”

Dịch Đồng hưng phấn tít mắt: “Thế chị vẽ cả em trong đó được không?”

Nói ra rồi mới ý thức yêu cầu của mình hơi quá, Dịch Đồng vội sửa lại: “à em xin lỗi, em nói linh tinh đấy chị đừng để ý. Chị cứ vẽ theo ý tưởng của chị đi. Nhưng mà gặp được chị em vui lắm, thực sự rất rất vui. Sau này về nước em nhất định sẽ tới tham dự buổi ký tặng sách của chị.”

===

Chú thích:

(1)Mỳ khô nóng - 热干面: Mỳ khô nóng Vũ Hán xuất hiện vào những năm đầu thập niên 1930. Khi đó, ở bến cảng Hán Khẩu có người đàn ông tên là Bao Li quản lý quầy bán thức ăn nhỏ của mình. Quán bán các món phở và mì đậu rất đông khách. Vào một buổi chiều nọ, trong khi Bao Li đang bận rộn nấu và lùi lại phía sau thì anh vô tình làm đổ dầu mè lên chảo mì lớn đã chín. Do không có thời gian để nấu lại một mẻ mì tươi khác nên ông quyết định giữ chảo mì đó lại, thêm một chút hẹ, gia vị trộn mì lên rồi đem ra cho khách thưởng thức như một món mới của quán. Những vị khách khi ăn vào ngay lập tức dành tặng những lời khen, hỏi tên món mì là gì và Bao Li trả lời là mì khô nóng.

Do có hương vị đặc biệt, món mì khô nóng Vũ Hán trở nên nổi tiếng kể từ đó và gắn liền với đặc trưng văn hóa của thành phố. Những người bản địa trong quá trình di cư đã mang theo văn hóa ẩm thực địa phương và mở liên tiếp các cửa hàng mì khô nóng ở nơi nào mà họ đến. Chính điều đó đã khiến cho món mì này nổi tiếng khắp đất nước Trung Hoa.

Năm 2013, món mỳ khô nóng đặc sản Vũ Hán được China Daily xếp hạng là 1 trong 5 món mì ngon nhất của ẩm thực Trung Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận