Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 353 - Háo hức có bạn đồng hành

Chương 353 - Háo hức có bạn đồng hành

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 353: Háo hức có bạn đồng hành

Đường Tư Kỳ gần như không dám tin vào tai mình: “Chị nói gì cơ? Chị muốn cùng em đi Thái Lan, cả Tuấn Bảo nữa?”

“Chị biết em đi chơi một mình sẽ tự do tự tại hơn, dẫn theo hai bọn chị đôi khi lại lích kích vướng víu…”

“Không không…chị nói thật hả? Chị muốn đi thật hả?” Đường Tư Kỳ mừng điên.

Tất cả những gì bác sĩ Trương khuyên, cô đã thực hiện gần hết, cố gắng chấp nhận bệnh trạng của bản thân, đối diện trực diện, chia sẻ với mọi người, chỉ có bước cuối là cùng đi máy bay với ba mẹ hoặc bạn thân là cô không biết phải làm thế nào, thậm chí sợ rằng không thể thực hiện ngay được.

Ấy thế mà Từ Thiên Ngưng lại chủ động đặt vấn đề trước, giải giúp cô giải bài toàn khó. Thật là mừng hơn bắt được vàng.

Chỉ là tin vui đến quá bất ngờ khiến Đường Tư Kỳ có chút luống cuống không dám tin đây là sự thật.

“Ừ, đương nhiên là thật rồi. Hai ngày nay cái thằng Tuấn Bảo cứ quấn lấy chị hỏi đủ thứ chuyện về Thái Lan, mà chị thì đâu biết nhiều như vậy, không bằng đưa thẳng nó sang đấy cho nó tự khám phá. Nghĩ cũng tội, Tuấn Bảo lớn vậy rồi mà chị mới dẫn nó đi Disney mỗi một lần, ngoài ra chưa được đi chơi đâu cả.”

“Nếu có chị với Tuấn Bảo đi chung thì quá là vui rồi. Giờ chị lo làm hộ chiếu đi, còn lại khách sạn với vé máy bay cứ để em.”

Nhắc tới vé máy bay, Từ Thiên Ngưng lo lắng hỏi: “Em đi máy bay không vấn đề gì chứ?”

“Chắc sợ thì vẫn có sợ nhưng hẳn không phải vấn đề lớn, thôi kệ đi, tóm lại em vẫn muốn đối mặt xem sao” Đường Tư Kỳ nói ra lời này, trong ngữ khí không thấy có tí nào sợ hãi, ngược lại phần nhiều là háo hức cùng phấn khích hơn.

Có Từ Thiên Ngưng cùng Tuấn Bảo đi cùng, đương nhiên là yên tâm hơn đi một mình rồi. Nhưng…

“Chị đây là lo lắng cho chứng sợ bay của em nên cố ý kéo Tuấn Bảo cùng đi chung với em phải không?” Đường Tư Kỳ thông minh đột xuất.

Tuy không ở nhà nhưng cô vẫn biết công việc kinh doanh của chị Thiên Ngưng đang trên đà phát triển. Mà làm ăn buôn bán nào giống vẽ vời, phải tiếp khách rồi tư vấn các kiểu. Tóm lại ở trong nước vẫn thuận tiện hơn. Đằng này tự nhiên ném hết công việc lại cùng cô xuất ngoại há chẳng phải lo lắng cho cô thì là gì.

Từ Thiên Ngưng cũng không phủ nhận: “Đích xác là có suy xét tới vấn đề đấy nhưng bên cạnh đó chị cũng thật sự muốn đưa Tuấn Bảo đi chơi một chuyến. Em cũng biết mà, trẻ con lớn lên trong gia đình đơn thân đều rất mẫn cảm, dễ tủi thân mà Tuấn Bảo sắp lên tiểu học rồi, chị muốn có càng nhiều thời gian ở bên con, chơi cùng còn.”

Lời này Từ Thiên Ngưng nói ra không phải để an ủi hay dỗ dành gì Đường Tư Kỳ, mà đích thực là những suy nghĩ trong lòng chị.

“Vậy thì mình đi thôi. Visa Thái Lan cho phép ở 15 ngày, chị xin cho Tuấn Bảo nghỉ bao lâu?”

“40 ngày….”

“…..”

Sau một hồi bàn bạc hai chị em đi tới thống nhất nếu đã dẫn Tuấn Bảo đi chơi thì chơi một lần cho thoả thích luôn. Đợi Từ Thiên Ngưng làm xong hộ chiếu sẽ trực tiếp lên lãnh sứ quán Thái Lan xin cấp thị thực, như vậy có thể gia hạn dài hơn việc xin thị thực tại sân bay.

Mọi việc diễn tiến rất thuận lợi, đúng một tuần sau, Đường Tư Kỳ đón hai mẹ con Từ Thiên Ngưng tại sân bay Bạch Vân, Quảng Châu.

Lúc nhìn thấy Từ Thiên Ngưng, Đường Tư Kỳ suýt chút nhận không ra. Chị đằm thắm trong tà váy nền nã thướt tha, lại còn trang điểm nữa chứ. Phải nói là một sự thay đổi ngoạn mục luôn. Mà bên cạnh nhóc Tuấn Bảo cũng điệu đà không kém, tóc vuốt vuốt các kiểu, kính râm cool ngầu, một tay kéo chiếc Vali dành cho trẻ em, một tay cầm tay mẹ, đang dáo dác ngoái đầu nhìn đông nhìn tây.

Đường Tư Kỳ đi qua, buồn cười trêu: “Tiểu soái ca muốn đi hướng nào vậy? Hôm nay mặc đẹp quá ha!”

Lạc Tuấn Bảo tháo kính râm xuống, bị khen đến có chút ngượng ngùng.

Đường Tư Kỳ lại nhìn sang Từ Thiên Ngưng: “Chị nên sửa soạn như thế này từ sớm mới phải, chị mặc váy hợp lắm, nhìn xinh cực.”

Từ Thiên Ngưng thẹn thùng cười: “Chị xem dự báo thời tiết thấy Thái Lan nắng ấm nên mang theo cả áo tắm đây này, có gì tụi mình đi bơi cho vui.”

Lạc Tuấn Bảo trề mỏ phụng phịu: “Nhưng con đâu biết bơi…”

Đường Tư Kỳ tiếp lời: “Mẹ con bơi giỏi lắm đó. Hồi nhỏ đám bọn dì không ai bơi qua mẹ con đâu.”

Lạc Tuấn Bảo lắc tay làm nũng: “Mẹ…sao mẹ không dạy con bơiiii…”

Đường Tư Kỳ bổ sung thêm: “Không chỉ bơi lội mà chúng ta còn có thể thuê xe đạp dạo quanh bờ biển nữa, phía Bắc Thái Lan có mấy thành phố biển đẹp tuyệt vời, chúng ta đạp xe dọc bờ biển ngắm hoàng hôn, ôi thật thơ mộng biết bao…”

Lạc Tuấn Bảo mếu máo: “Nhưng con cũng không biết đạp xe…”

Tư Thiên Ngưng xoa đầu con trai an ủi: “Được rồi, đến lúc đó mẹ sẽ dạy con.”

Trong khi thằng cháu sụt sùi thì bà dì ôm bụng cười phớ lớ. Phải công nhận chọc trẻ con vui thật khiến Đường Tư Kỳ càng nôn nao chờ mong chuyến đi Thái Lan sắp tới. Chắc chắn sẽ rộn rã tiếng cười cho xem!

Đón được người rồi, Đường Tư Kỳ liền đưa về hostel chỗ mình đang ở. Hôm qua, cô đã đổi sang loại phòng lớn hơn, kiểu căn hộ một phòng ngủ một phòng khách. Góc phòng khách còn đặt một chiếc giường đơn nho nhỏ. Vừa vào một cái là Lạc Tuấn Bảo nhảy phốc lên bá chiếm, có nói thế nào cũng nhất quyết đỏi ngủ một mình.

Vậy nên Đường Tư Kỳ đành phải vào ngủ cùng Từ Thiên Ngưng trên giường lớn vốn dĩ để dành cho hai mẹ con.

Thị thực làm không lâu, nhưng gửi qua đường bưu điện thì nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày.

Trong mấy ngày này, Đường Tư Kỳ làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn Từ Thiên Ngưng cùng Tuấn Bảo đi chơi khắp nơi.

Thì cô cũng xem như ăn dầm nằm dề ở cái đất Quảng Châu này một khoảng thời gian rồi, đủ dài để biết những chỗ ăn ngon, chơi vui.

Bạn cần đăng nhập để bình luận