Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 230 - Trải nghiệm nhuộm vải

Chương 230 - Trải nghiệm nhuộm vải

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 230: Trải nghiệm nhuộm vải

Quay lại xe tiếp tục di chuyển sang điểm kế tiếp, Lưu Anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng: “Mẹ cứ tưởng phải đi theo đoàn mới có người thuyết minh cho. Hoá ra đi tụ túc cũng vẫn được à.”

Về điểm này thì Đường Tư Kỳ kinh nghiệm đầy mình: “Giờ dịch vụ này rất phổ biến ở nhiều khu thắng cảnh và viện bảo tàng, có nơi thú phí cũng có nơi miễn phí, khách đoàn hay khách lẻ đều có thể đăng ký hướng dẫn viên thuyết minh.”

Lưu Anh thầm nghĩ, nếu được vậy thì xem ra du lịch tự túc cũng khá ổn. Có thể thuê ô-tô đi chơi trong ngày, đăng ký dịch vụ thuyết minh tại các thắng cảnh, book phòng khách sạn hoặc ở nhà dân tuỳ thích. Di chuyển trong thành phố thì đã có các phương tiện công cộng như xe buýt, tàu điện ngầm.

Mặc dù đi tự túc có thể sẽ phải bỏ ra chi phí cao hơn, nhưng trải nghiệm nhận về tuyệt đối là hơn hẳn. Không phải vội vàng cập rập, cũng chẳng cần chờ đợi phụ thuộc ai, mình cứ việc thích gì làm nấy, thích đi đâu đi đấy, cực kỳ tự do, thoải mái.

Rời Hỉ Châu, cả nhà đến với thôn Chu Thành - nơi được Bộ Văn hoá Trung Quốc tôn vinh là “quê hương nhuộm vải bằng phương pháp buộc chỉ dân tộc”.

Khi nhắc đến Chu Thành, rất nhiều người nghĩ ngay đến Hồ Điệp Tuyền mà không biết rằng ở đó còn có một làng nghề thủ công truyền thống có lịch sử văn hoá hàng ngàn năm.

Tài xế cho xe dừng trước cổng thôn, ba người nhà Đường Tư Kỳ xuống xe, dạo bộ thăm thú.

Trong thôn có rất nhiều xưởng nhuộm, đều mở cửa cho phép khách du lịch vào tham quan.

Nhà xưởng làm việc nhưng cũng xây dựng theo kiến trúc “Tam phường nhất chiếu bích” như nhà ở. Trong khoảnh sân ngập nắng trước nhà, các sào vải khẽ lay động trong gió với đủ loại hoa văn và màu sắc sặc sỡ.

Lưu Anh chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy tấm mình thích, cũng chính là hoạ tiết màu lam trên nền vải trắng truyền thống.

Sau vài ba câu mặc cả, thím đã mua được đúng tấm khăn trải bàn yêu thích bằng mức giá vừa ý.

Vui quá không đợi được, thím chụp ngay một bức ảnh khoe lên trang cá nhân

[ Hôm nay đi chơi có thu hoạch lớn, một tấm khăn trải bàn được nhuộm bằng kỹ thuật buộc chỉ của dân tộc Bạch. Đã tìm rất nhiều chỗ, cuối cùng mua được ở tại làng nghề Chu Thành, nơi khởi nguồn của kỹ thuật độc đáo này. ]

Rất nhanh, dưới bài viết đã có bạn bè của thím vào bình luận

“Ồ, tấm khăn này đẹp quá Lưu Anh. Cậu mua nó bao tiền thế?”

“Nếu được bà mua giúp tôi một cái đi. Tôi cũng thích cái kiểu giống của bà, vải Cotton trắng nhuộm hoa văn xanh. Nào quay về cổ thành bà gửi bưu điện cho tôi, tôi chuyển khoản cho bà.”

“Tôi cũng muốn, cho tôi gửi nhờ một tấm được không?”

Thế là hết hoa giờ sang vải, vợ chồng chú thím Đường tiếp tục công cuộc mua hộ bạn.

Nhân cơ hội ba mẹ bận rộn, Đường Tư Kỳ tranh thủ kiếm một góc râm mát ngồi Check-in.

Không nằm ngoài dự đoán, kết quả được chấp nhận và có thêm một phần thưởng nữa.

Bởi vì mua số lượng nhiều nên Lưu Anh tha hồ mặc cả. Với kỹ năng thượng thừa của một bà nội trợ chính cống, thím đã thành công lấy được giá ưu đãi rẻ ngang giá sỉ.

Đang đắc ý khoe chiến công với mấy bà bạn thì Đường Tư Kỳ chạy tới thông báo

“Ba mẹ, ba mẹ muốn chính tay nhuộm thử không? Con có vé nè. Ba người nhà mình vào trải nghiệm thử đi.”

Được thế thì còn gì bằng, Lưu Anh thích đến độ quên cả việc hỏi giá cả đắt rẻ, hào hứng đi đầu.

Toàn bộ quá trình kéo dài hai giờ đồng hồ. Đầu tiên, sư phụ giới thiệu sơ qua về nguyên liệu và quy trình nhuộm.

Phần nguyên liệu, vải được dùng để nhuộm thường là vải Cotton trắng hoặc vải Cotton hỗn hợp đay trắng và nguyên liệu tạo màu trọng điểm đến từ cây chàm.

Còn quy trình bao gồm các công đoạn như vẽ rồi tô hoa văn, buộc chỉ, ngâm vải, nhuộm vải, hấp nấu, phơi khô, gỡ chỉ, cán vải…trong đó kỹ thuật then chốt là thủ pháp buộc chỉ, cột nhuộm và nghiền đá.

Lưu Anh tương đối khéo léo, tay chân linh hoạt. Thường ngày ở nhà cũng hay tự mày mò làm mấy món đồ thủ công thế nên thím học rất nhanh, còn biết ứng biến sử dụng nhiều công cụ hỗ trợ để buộc vải cho chắc và tạo ra các hoa văn độc đáo.

Đường Tư Kỳ dĩ nhiên không khéo léo bằng mẹ nhưng cũng khá có hứng thú với bộ môn này nên cũng tỉ mẩn nghiên cứu.

Chỉ riêng Đường Duệ Thanh là ít hào hứng nhất. Tuy nhiên thấy vợ con thích quá nên chú cũng kéo ghế ngồi xuống học chung cho vui.

Sau hai tiếng đồng hồ, tác phẩm của ba người cũng tới công đoạn phơi nắng.

Nheo mắt nhìn chiếc áo thun do chính tay mình trang trí bay phấp phới trong gió chiều, Đường Tư Kỳ vừa vui lại vừa tự hào. Cái hiệu ứng loang lổ trên mặt áo rất đúng ý cô.

Đường Duệ Thanh nhuộm một cái vỏ gối còn Lưu Anh thì làm một tấm khăn trải bàn. Tất nhiên không thể đẹp bằng thợ chuyên nghiệp nhưng là do tự tay thực hiện, lại đúng trên nền vải Cotton xanh lam yêu thích cho nên thím ưng cái bụng lắm, mặt mày hớn hở cười toét cả miệng.

Tuy tay chân lem luốc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại song ai cũng vui vẻ với thành quả đạt được. Sư phụ xưởng nhuộm căn dặn bọn họ để lại địa chỉ liên lạc, khi nào ra thành phẩm sẽ đóng gói gửi tới tận nhà.

Trải nghiệm ngày hôm nay phải nói là quá lý thú và đặc biệt, cả Đường Duệ Thanh lẫn Lưu Anh đều rất vui vẻ, lên xe rời đi rồi mà câu chuyện về nhuộm vải vẫn ríu rít không ngừng

“Ba nó này, khi nào về hay là em cũng lên mạng đặt mua ít thuốc nhuộm nhỉ. Em thấy cái này mình cũng có thể tự làm ở nhà được đấy.”

Đường Duệ Thanh mặt nhăn như khỉ: “Làm thử một lần cho biết là được rồi, em còn định lôi về nhà làm tiếp nữa hả?”

Lưu Anh nguýt dài: “Chứ sao! Làm một lần sao đã ghiền. Chẳng phải ban nãy sư phụ cũng bảo tất cả đồ đạc chỉ cần bằng chất liệu Cotton là đều có thể nhuộm được còn gì. Em tính nhuộm mấy bộ quần áo của em và một ít vật dụng trong nhà.”

Đường Duệ Thanh đau hết cả đầu: “Thôi thôi em đừng bày vẽ nữa. Tha cho anh đi!”

Đường Tư Kỳ ngồi trên ghế phụ, nghe ba mẹ nói chuyện mà không nhịn được cười.

Mang theo ba mẹ đi du lịch nhất định sẽ mệt hơn, có nhiều chuyện phải lo hơn nhưng hiển nhiên là vui hơn đi chơi một mình rất nhiều.

Trời chiều ngả bóng về Tây, chuyến hành trình cũng đã tới hồi kết. Sau khi tham quan trấn Song Lãng, cũng là điểm cuối cùng, cả nhà chuẩn bị lên xe trở về cổ thành thì Đường Duệ Thanh bất ngờ nhận được cuộc gọi. Tuy chỉ nói đôi ba câu nhưng thái độ của chú bực bội thấy rõ.

Đợi ông xã cúp máy, Lưu Anh mới lo lắng hỏi: “Sao thế, có chuyện gì hả anh?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận