Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 392 - Khiêm tốn bao nhiêu vẫn thấy thiếu

Chương 392 - Khiêm tốn bao nhiêu vẫn thấy thiếu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 392: Khiêm tốn bao nhiêu vẫn thấy thiếu

Từ Thiên Ngưng buông điện thoại, ngẩng đầu chờ đợi xem có chuyện gì.

Lạc Tuấn Bảo thì đang nghe tới khúc gay cấn nên rối rít thúc giục: “Mẹ sau đó thì sao, mẹ đọc tiếp điiii…”

Đường Tư Kỳ: “Giờ này còn nghe truyện cái gì nữa, tranh của con sắp được xuất bản rồi kìa.”

Đầu óc Lạc Tuấn Bảo lúc này vẫn đang lang thang ở đoạn Harry Potter cùng đồng bọn cưỡi chổi đấu quidditch thế nên chưa kịp phản ứng. Nhưng Từ Thiên Ngưng thì biết Đường Tư Kỳ gửi bản vẽ của Tuấn Bảo cho nhà xuất bản thế nên có chút kích động

“Em nói gì? Người ta thật sự nhìn trúng tranh của Tuấn Bảo sao?”

Đường Tư Kỳ gật đầu: “Nhưng đáng tiếc không thể xuất bản độc lập mà chỉ có thể in thành một cuốn khổ nhỏ dưới dạng tặng phẩm, đính kèm tuyển tập du ký Thái Lan của em. Với cả Tuấn Bảo phải bổ sung thêm một ít nữa, chị biên tập bảo số lượng chưa đủ.”

Từ Thiên Ngưng càng kinh ngạc hơn: “Em lại chuẩn bị ra sách nữa hả?”

Đường Tư Kỳ gật đầu cười nói: “Vâng, bao gồm hành trình khám phá Thái Lan lần này và cả những bộ tranh du lịch trong nước đều đã được thông qua. Bất quá em cũng chưa hoàn thành bộ Thái Lan, vẫn còn nhiều thứ phải vẽ lắm.”

Từ Thiên Ngưng vui vô cùng: “Tốt quá, thật sự tốt quá rồi.”

Lạc Tuấn Bảo nghe cả nửa buổi cũng không dám tin vào tai mình, cu cậu lắp bắp hỏi lại: “Tranh của con sắp được in thành sách sao? Thật không?”

“Thật, nhưng không thể xuất bản độc lập mà đính kèm với sách của dì, con có đồng ý không?” Đường Tư Kỳ hỏi ngược lại.

Tuy nhiên Lạc Tuấn Bảo không quan tâm những cái đó, chỉ một mực muốn xác nhận: “Cũng được đóng thành sách phải không dì? Tranh con vẽ sẽ được in trong đấy phải không?”

Đường Tư Kỳ gật đầu: “Đúng đúng, hơn nữa con còn được tiền nhuận bút. Mặc dù khả năng hơi ít một chút nhưng chắc cũng phải được tầm hơn chục ngàn.”

Lạc Tuấn Bảo há hốc miệng, rõ ràng nó không dám tin

“Mẹ…mẹ ơi…mẹ véo con một cái xem, không phải con đang ngủ mơ đấy chứ?”

Nhưng mẹ cậu cũng đang trừng lớn mắt khiếp sợ: “Tư Kỳ em nói thật hả? Tranh của Tuấn Bảo thật sự được xuất bản?”

Đường Tư Kỳ lại gật tiếp: “Thật 100%, ngoài bìa cuốn sách nhỏ đó sẽ in tên Tuấn Bảo, và trên cả trang bìa sách em cũng sẽ ghi hai tên Đường Tư Kỳ và Lạc Tuấn Bảo, xem như hai chúng em hợp tác cùng hoàn thành. 20% số tiền từ bản quyền của em sẽ được dành cho Tuấn Bảo. Bất quá, phải đợi chị và Tuấn Bảo đồng ý rồi kí kết hợp đồng thì bên phía nhà xuất bản mới có thể bắt đầu tiến hành.”

Niềm vui đến quá bất ngờ, Tuấn Bảo cứ ngơ ra, không biết là mơ hay thực. Tranh của nó được in thành sách, tên nó được xuất hiện bên cạnh dì Kỳ trên trang bìa, nó thậm chí còn được nhận cả nhuận bút.

Xem nào, hơn chục ngàn là bao nhiêu ta?

Đối với nó, tờ một trăm đồng đã thật lớn. Mà một ngàn bằng mười tờ một trăm, chục ngàn bằng tận một trăm tờ…

Ôi chao, nhiều tiền quá, nó có thể kiếm được nhiều tới vậy sao?

Song Từ Thiên Ngưng thì biết chắc chắn do Đường Tư Kỳ ưu ái nên liền kéo cô em lại hỏi nhỏ: “Tuấn Bảo hãn còn bé, cho nó khoản lớn như vậy có phải không thích hợp không? Với lại chỉ là quà tặng kèm làm gì nhà xuất bản chịu trả tiền nhuận bút?”

Đường Tư Kỳ cười: “Đây là công lao Tuấn Bảo đáng được hưởng. Dùng tác phẩm của người ta mà không trả tiền bản quyền là lý làm sao? Trên bìa sách ghi rành rành Lạc Tuấn Bảo thì Lạc Tuấn Bảo được nhận tiền là đúng rồi. Bất quá nó chưa đủ tuổi vị thành niên nên chưa đủ tư cách đứng hợp đồng, cái này chị phải ký giúp nó.”

Đường Tư Kỳ đã nói tới vậy rồi, dù trong lòng vẫn còn lấn cấn song Từ Thiên Ngưng cũng không dám hỏi thêm sợ làm mất hứng của hai dì cháu. Chị quay sang dạy con trai chuyện này tất cả phải cảm ơn dì Kỳ. Nếu không có dì thì tranh của một đứa trẻ con như nó chắc chắn không có cơ hội xuất bản.

Đường Tư Kỳ cười xoà: “Cũng phải do Tuấn Bảo vẽ đẹp, biên tập thích mới được. Mà kể cả tranh của em, tổng biên cũng kêu phải vẽ nhiều Tuấn Bảo vào, mọi người đều rất thích nó đấy.”

Lạc Tuấn Bảo thích chí cười khanh khách.

Từ Thiên Ngưng nghiêm mặt, cu cậu vội điều chỉnh thái độ: “Mẹ đừng vậy con vẫn nhớ lời mẹ dặn mà, khiêm tốn bao nhiêu cũng chưa đủ, tự kiêu một chút cũng là thừa. Khiêm tốn giúp người ta tiến bộ, tự kiêu làm người ta thụt lùi. Con sẽ không tự kiêu đâu.”

Phải vậy, Từ Thiên Ngưng mới dịu xuống, chị mỉm cười xoa đầu con trai: “Con nhớ được là tốt.”

“Mẹ ơi, mẹ có vui không?” Lạc Tuấn Bảo sát lại gần mẹ, giường cặp mắt to tròn chờ mong.

Không biết vì sao, đột nhiên Từ Thiên Ngưng cảm thấy cánh mũi ê ẩm, chua xót.

Con trai ngoan ngoãn, vẽ giỏi, được mọi người công nhận. Đương nhiên chị rất vui, rất hạnh phúc.

Nhưng có lẽ mọi thứ tới quá đột ngột khiến chị vô thức nhớ lại những chuyện đã qua thế nên tâm tình phức tạp, vành mắt bỗng chốc đỏ ửng.

Không cần nói ra thành lời thì Đường Tư Kỳ cũng hiểu được tâm trạng của Từ Thiên Ngưng lúc này. Nuôi dạy một đứa trẻ đã khó, đằng này trong hoàn cảnh đơn thân lại càng khó khăn gấp bội. Giờ đây thấy con lớn khôn giỏi giang như vậy, có người làm mẹ nào không xúc động cơ chứ.

Ban đêm sau khi dỗ Tuấn Bảo ngủ xong, Từ Thiên Ngưng pha hai tách trà hoa cúc bưng ra ban công ngồi tâm sự cùng Đường Tư Kỳ.

Đường Tư Kỳ cũng không giấu diếm chị, đưa đoạn tin nhắn giữa mình và biên tập Hà Hân cho chị xem.

Biên tập thích tranh của Tuấn Bảo là thật, nhưng 20% nhuận bút là do Đường Tư Kỳ chủ động đề nghị. Y như những gì Từ Thiên Ngưng phỏng đoán.

“Thật ra em không nhất thiết phải nhắc tới chuyện nhuận bút làm gì, vì đối với chị và cả Tuấn Bảo chỉ cần tranh được in thành sách, bất kể khổ to khổ nhỏ hay là quà tặng kèm thì đó cũng là niềm vui rất lớn rồi.”

Cái này Từ Thiên Ngưng tâm sự rất thật. Và chị càng vui hơn khi chính mắt đọc được những lời khen tặng của người khác dành cho con mình, nó còn có giá trị hơn rất nhiều tiền trăm tiền triệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận