Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 175 - No bể bụng

Chương 175 - No bể bụng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 175: No bể bụng

Trước hết, theo thói quen, Đường Tư Kỳ múc một muỗng canh nếm thử.

Nước canh thơm ngọt, vị tươi mát. Rõ ràng là canh bò nhưng lại mang cho thực khách cảm giác tươi mát, rất lạ song không thể phủ nhận là rất ngon. Có lẽ đây chính là bí quyết độc môn làm nên tên tuổi của món Bò bắt chéo chân.

Gắp miếng thịt bò chấm vào chén ớt khô đặc chế, Đường Tư Kỳ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Hai cái vị dường như không liên quan mà lại ăn nhập khó tả, nó nâng đỡ nhau, hoà quyện với nhau thổi bùng vị giác của thực khách.

Cũng không biết người ta làm cách nào mà chén ớt khô thoạt trông bình thường nếu không muốn nói là tầm thường lại thơm đến như vậy.

Đường Tư Kỳ bắt đầu mê mẩn cái chén ớt chấm này rồi đấy.

Cô gắp thêm một miếng lòng bò, chấm ngập ớt….ôi, ngon hết xảy!

Đến cả hai món ăn kèm là huyết chưng và đậu phụ cũng ngon vượt mong đợi.

Huyết chưng đựng trong tô to, đã nêm nếm gia vị vừa miệng, chỉ việc xúc ăn ngay. Còn đậu phụ thì lại có một chén chấm riêng đi kèm.

Khác với Bò bắt chéo chân, nước chấm của đậu phụ là sa tế. Đậu phụ non mềm, chấm nước sốt ớt chưng cay xè càng làm tăng thêm sự béo bùi, thơm ngậy.

Phải hỏi Quyên Quyên thì Đường Tư Kỳ mới biết hoá ra trong chén sa tế này người ta có bỏ thêm tương đậu bản Tứ Xuyên (1) và một loại dược liệu quý có tên gọi hoắc hương (2), như vậy bảo sao không thơm ngon cho được.

Đến bây giờ thì Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ đã hiểu tại sao trước đó Quyên Quyên cứ một mực ngăn cản không cho hai cô ăn nhiều rồi. Là vì phải để dành bụng để thưởng thức món đặc sản có một không hai này. Nếu ban nãy mà ăn thả cửa thì chắc giờ này chỉ có nước ôm mặt khóc vì tiếc.

Quyên Quyên bật cười thú nhận: “Chả riêng gì hai chị đâu, ngay chính em đây này lần nào tới cũng toàn phải ra về trong luyến tiếc. Khổ lắm, không giữ được cái mồm thế nên cứ ăn cho sướng rồi cuối cùng còn quá trời món mà bụng thì đã hết chỗ mất rồi. Ôi, tham ăn cực thân, khổ lắm chứ chẳng đùa đâu, haha!”

Tiểu Vũ chống cằm than thở: “Sao ba mẹ không đẻ mình tại Lạc Sơn nhỉ, haizzz….”

Quyên Quyên ôm bụng cười ngất, không phải cười chọc ghẹo mà là cười sung sướng, cười hãnh diện. Thử nghĩ xem dẫn khách đi ăn mà nhận về sự yêu mến cùng những lời khen tặng có cánh như vậy thì còn gì sung sướng bằng. Quá là mát lòng mát dạ đi ấy chứ!

“Chị Tư Kỳ, sau khi trở về chị nhớ vẽ thật nhiều tranh về ẩm thực Lạc Sơn nhé chị”, Quyên Quyên nháy mắt hóm hỉnh đưa ra lời đề nghị.

Đương Tư Kỳ gật đầu ngay: “Điều đó là đương nhiên…cơ mà chị bắt đầu cảm thấy không muốn về rồi…”

Tại vì Đường Tư Kỳ phát hiện sau khi tới đây, cô check-in món nào là được tính điểm món ấy. Thậm chí có vài món không thể xác định rõ nguồn gốc có phải xuất phát từ Tứ Xuyên hay không thì hệ thống cũng vẫn chấp nhận. Chắc có lẽ do hương vị nơi đây quá độc đáo và riêng biệt. Cùng một món ăn, dù có du nhập tới nhiều địa phương, xuất hiện dưới nhiều biến thể hay cách ăn khác nhau thì phiên bản thuộc về Tứ Xuyên luôn luôn có nét riêng, duy nhất và độc bản, đảm bảo không lẫn đi đâu được.

Chính vì thế mà Đường Tư Kỳ bỗng nảy lên mộng tưởng, liệu có khi nào Lạc Sơn sẽ giúp cô hoàn thành hết nhiệm vụ lần này không?!

Nghe thì có vẻ hơi hão huyền nhưng mà biết đâu đấy…

Đánh chén xong nồi Bò bắt chéo chân, Quyên Quyên theo lời hứa dẫn Tiểu Vũ quay lại quán đồ ngọt mua một phần Tam tiên băng phấn rồi đi tới chỗ chú bảy Trương để lấy bánh đường đỏ.

Vì bánh hấp dẫn quá nên mặc dù đã no căng Tiểu Vũ cũng vẫn muốn thử. Cô bèn cầm một cái lại chỗ chú bảy Trương, cười ngọt ngào: “chú ơi, phiền chú cắt đôi ra giúp cháu với.”

Ai dè chú bảy Trương từ chối thẳng thừng: “Không cắt được, cắt là nhân đường đỏ chảy ra hết. Lúc ăn nhớ cẩn thận kẻo bỏng.”

Tiểu Vũ tiu nghỉ…ôi, không chia đôi được à, thế thì phải ăn cả cái vậy.

Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ mỗi người cầm một cái, mặc kệ cái bụng lúc này đã no cứng.

Không ăn không biết, ăn rồi mới hiểu vì sao cái bánh nướng tưởng chừng rất đỗi bình thường mà lại khiến người ta chịu bỏ hàng giờ đồng hồ để xếp hàng mua.

Là bởi vì nó ngon chứ còn sao nữa!

Cắn miếng đầu tiên, lớp vỏ bánh bằng bột ngô giòn giòn, dẻo dẻo. Sang miếng thứ hai là bắt gặp phần nhân đường đỏ ngọt lịm, nóng bỏng lưỡi rồi.

So với bánh mũ nồi ở Thành Đô thì bánh đường đỏ Lạc Sơn không dùng phương pháp rán trong dầu nên bớt đi phần béo ngậy nhưng được cái thanh đạm và thơm hơn hẳn.

Chú bảy Trương khéo léo áp từng chiếc bánh xung quanh thành lò. Dùng nhiệt độ cao của lò đất để nướng chín bánh.

Thế nên bánh mới ra lò không chỉ mang mùi thơm quyến rũ mà phần đường đỏ trong nhân cũng tan chảy hoàn toàn, ăn không cẩn thận là dính hết ra tay chân, thậm chí quần áo. Tuy bất tiện thật đấy nhưng chẳng thể ngăn cản được sự yêu thích của mọi người.

Rất nhiều thực khách vừa nhận được bánh là mở ra ăn liền tại chỗ và trên tay người nào người nấy đều treo lủng lẳng mấy chục cái mang về.

Phía trong tiệm, chú bảy Trương bận đến vã mồ hôi, tất bật luôn chân luôn tay không hết việc.

Đúng là nghề nào cũng có anh hùng, lĩnh vực nào cũng có tiên phong. Chỉ cần tận tâm nỗ lực thì một cái bánh nướng cũng có thể dựng cả cơ đồ.

Không thể cầm lòng trước nét đẹp lao động, Đường Tư Kỳ giơ điện thoại ấn tách một cái, định bụng sau khi trở về sẽ đặc biệt dành riêng cho tiệm bánh nướng của chú bảy Trương một bức vẽ.

Thời gian nhanh như tên bắn, loáng cái đã hết một ngày vui.

Nếu không phải vì trời đã tối và cái bụng đã no đến ná thở thì phỏng chừng ba cô nàng chưa chịu nhổ rễ đi về đâu.

Rời khỏi trấn cổ Tô Kê, xe chạy một mạch về tới khách sạn, Quyên Quyên có chút bịn rịn không nỡ: “Chị Tư Kỳ, chị Tiểu Vũ, mấy ngày tới em đều rảnh, các chị có thể gọi em bất cứ lúc nào. Em có thể dẫn các chị đi ăn, đi chơi. Hoặc nếu muốn tự khám phá thì em sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho các chị dễ tìm. Nói chung là ở Lạc Sơn này cần gì thì cứ hú em, đừng ngại nhé.”

“Hôm nay làm phiền em quá, cảm ơn em nhiều nhé Quyên Quyên.”

“Cảm ơn Quyên Quyên nha, hôm nay ăn ngon quá trời, bụng chị sắp bể luôn rồi nè…”

Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ chân thành cám ơn song Quyên Quyên lại rối rít xua tay: “Ấy đừng khách sáo với em vậy mà…”

Nói đoạn, cô nàng bẽn lẽn hướng về phía Đường Tư Kỳ, hai mắt ánh lên vẻ chờ mong: “Chị Tư Kỳ…nếu được…em chỉ bảo là nếu được thôi nhé…chị có thể, có thể cũng vẽ em vào tranh của chị được không?”

Đường Tư Kỳ thoáng sửng sốt rồi bật cười thành tiếng: “Haha, được, được chứ, không thành vấn đề. Em đợi nhé!”

===

Chú thích:

(1)Tương đậu bản còn có các tên gọi khác như Doubanjiang, tương đậu cay, toban hay tương ớt hột.

Thành phần: ớt, đậu nành lên men, đường, tỏi…

(2)Hoắc hương - huoxiang - 叫藿香: Được xem như thảo dược thần ky đối với sức khoẻ con người, có tác dụng chữa cảm cúm, sổ mũi, nôn mửa, tiêu chảy, ăn không tiêu.

Nó có vị ngọt đắng, hơi cay và mùi thơm đặc trưng tính ôn.

Cây hoắc hương còn có tên gọi khác là Thổ hoắc hương hoặc Quảng hoắc hương. Tên khoa học: Herba Pogostemonis.

Bạn cần đăng nhập để bình luận