Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 404 - Pháo hoa rực sáng

Chương 404 - Pháo hoa rực sáng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 404: Pháo hoa rực sáng

Ngay lúc bầu không khí được đẩy lên cao trào, tâm trạng mọi người “High” nhất thì một nhân viên khách sạn cầm đồ nghề ra giữa bãi cát biểu diễn múa lửa.

Ban đầu chỉ là một vài cây đuốc đơn giản rồi chuyển sang tung hứng cầu lửa. Từng quả cầu bay lên không trung, rồi theo nhịp tay càng lúc càng nhanh, biên độ dao động quả cầu càng lúc càng lớn, tia lửa bung xoè rộng dần rộng dần rồi bất chợt bùng thành pháo hoa rực rỡ làm bừng sáng cả bãi biển đêm.

Tàn lửa rơi lả tả xuống cát, nhanh chóng tắt lịm.

Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng mang lại hiệu quả thị giác cực lớn. Đường Tư Kỳ bất giác nhớ tới màn biểu diễn đường phố ở Khai Phong, cũng biến hoá kỳ ảo, bất ngờ rồi vỡ oà cảm xúc y như vậy.

Lạc Tuấn Bảo phấn khích vỗ tay reo hò: “Đẹp quá, đẹp quá!”

Buổi tối về phòng, cu cậu rất muốn vẽ lại màn biểu diễn pháo hoa thần kỳ ấy. Nhưng suy nghĩ hoài vẫn không biết phải miêu tả bằng cách nào cho giống thật, cuối cùng chỉ đành bỏ lại một bản nháp dang dở.

Lạc Tuấn Bảo phát hiện, từ hôm lên đảo tới giờ cậu chưa vẽ được bức nào hoàn chỉnh. Hồi ở Chiang Mai vẽ được bao nhiêu, hầu như ngày nào cũng có thời gian rảnh để vẽ ấy thế mà chẳng hiểu sao ra đây lại bận thế, cảm giác phải mọc thêm ba đầu sáu tay nữa mới đủ.

Tỷ như sáng hôm nay, đang ngủ ngon ơi là ngon thì bị bà dì vỗ mông đánh thức, Lạc Tuấn Bảo rúc sâu vào trong chăn nhõng nhẽo muốn nướng thêm tí nữa.

Đường Tư Kỳ giật tung chăn, thúc giục: “Mau dậy đi heo lười, mẹ con ăn xong bữa sáng đi chơi thuyền chuối rồi kìa, giờ còn trùm chăn nằm đây tính bao giờ mới rời giường hả?”

Lạc Tuấn Bảo nhỏm cái đầu bù xù như ổ quạ, xụ mặt hỏi: “Sao mẹ con đi sớm thế ạ?”

“Sớm gì nữa, 10 giờ rồi, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi, mau dậy đi con heo lười.”

Lạc Tuấn Bảo trề môi. Tại đêm qua người ta phải trằn trọc suy nghĩ cách vẽ pháo hoa nên mới khó ngủ chứ bộ.

Hôm nay Đường Tư Kỳ làm nhiệm vụ “chăn” trẻ. Sau khi cho Tuấn Bảo đánh răng, rửa mặt, thay đồ, ăn sáng xong, lúc ra tới bờ biển vừa vặn bắt được khung cảnh Từ Thiên Ngưng bị lật thuyền chuối rơi tõm xuống biển.

Lạc Tuấn Bảo hoảng sợ định lao xuống cứu mẹ, may Đường Tư Kỳ chộp kịp cái cổ áo nó kéo ngược lại: “Ấy ấy đi đâu đấy, không cần cứu, mẹ con tự bơi vào được. Với lại trên người có mặc áo phao mà, không sao đâu. Đi thôi, bọn mình đi xây lâu đài.”

Nhưng Lạc Tuấn Bảo lo cho mẹ nên đứng tại chỗ đợi tới khi nào thấy mẹ lên bờ an toàn cu cậu mới yên tâm.

Đường Tư Kỳ thì không sến sẩm như vậy vì cô tin vào khả năng bơi lội của chị mình với lại người ta thả ngay gần bờ, có áo phao rồi nhân viên cứu hộ đứng đầy ra đó, đâu có gì nguy hiểm chứ. Trong lúc ấy cô tranh thủ vào cửa hàng tiện lợi mua xẻng với xô, chuẩn bị công cụ xây lâu đài mơ ước.

Đáng tiếc, buổi sáng nước biển dâng cao, thuỷ triều đánh mạnh. Hai dì cháu mới đào đào đắp đắp được tí thì lại bị thuỳ triều cuốn đi mất.

Nhưng không sao, không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền. Thuỷ triều dâng tới đâu, mình lùi tới đó. Thế là hai dì cháu đứa xách xẻng, đứa xách xô lùi rồi lại lùi. Tuy nhiên cố gắng bao nhiêu cuối cùng công cốc hết. Này thì lâu đài pháo thủ, này thì thành luỹ tháp canh, sóng đánh một phát san bằng tất cả.

Lạc Tuấn Bảo quăng xẻng, nhụt chí ngồi bệt xuống nền cát ẩm ướt: “Không được rồi dì. Chiều quay lại thôi.”

Từ Thiên Ngưng vừa hay thay quần áo ra tới, mỉm cười nói: “Ừ, buổi chiều quay lại đi, chứ giờ thuỷ triều lên cao làm sao mà xây. Chiều qua chị thấy thuỷ triều rút mực nước rất thấp, bãi biển trải dài, hơn nữa cát uống no nước biển sẽ càng dễ đắp hơn.”

Đường Tư Kỳ bất đắc dĩ đứng dậy phủi tay, luyến tiếc nhìn cái tường thành đang đắp được một nửa của mình. Thôi vậy, hẹn các em chiều chị quay lại tiếp tục đắp nặn giấc mơ xây lâu đài làm công chúa.

Cô vô thức mở di động ra xem giờ vô tình nhìn thấy thanh báo tiến độ công việc hiển thị 4/5. Như vậy có nghĩa đắp cát cũng được tính là một hoạt động giải trí trên biển.

Không tồi nha, còn 1/5 chặng đường cuối, cô phẩy tay cái là xong chứ gì.

“Tuấn Bảo, dì đi thuê mô-tô nước học lái, nếu học được lát chở con theo, chịu không?”

Đầu mày Lạc Tuấn Bảo chau lại, thoáng chút lo lắng: “An toàn không dì?”

Đường Tư Kỳ nói chắc như đinh đóng cột: “Yên tâm đê, dăm ba cái trò này sao làm khó được dì con.”

Lạc Tuấn Bảo dặn với theo: “Dì phải cố gắng học được nhé.”

Đường Tư Kỳ phóng khoáng khoát tay, vượt qua biển cát đi tới chỗ cái lán đăng ký chơi thuyền chuối hôm qua để hỏi thuê một chiếc mô-tô nước. May quá hôm nay nhân viên trực là một bạn người Thái gốc Hoa biết nói tiếng Trung lưu loát nên hướng dẫn rất dễ hiểu, đã vậy còn chu đáo chở Đường Tư Kỳ đi một vòng làm mẫu, chỉ rõ những điểm cần lưu ý, tốc độ bao nhiêu là đảm bảo an toàn. Xong xuôi đâu đó mới giao xe cho cô lái.

Ban đầu đương nhiên không tránh khỏi lóng ngóng nhưng sau một hồi chạy thử kết hợp tăng giảm tốc độ, Đường Tư Kỳ đã tìm được cảm giác điều khiển mô-tô nước. Nhìn người ta chơi đã vui rồi, chính mình ngồi lên cầm lái còn phấn khích hơn.

Sau khi đã thực sự lái quen tay, cô vòng lại tìm cậu nhân viên xác nhận có thể cho trẻ con chơi được không.

Cậu nhân viên nói trẻ con chơi không sao, chỉ cần chạy chậm chú ý an toàn là được.

Chỉ chờ có thế, Đường Tư Kỳ phi vào bờ, giúp Tuấn Bảo mặc áo phao trẻ em rồi bế nó lên mô-tô, hai dì cháu lượn một vòng ngắm biển.

Từ sợ hãi chuyển sang thích thú, Lạc Tuấn Bảo hưng phấn hỏi: “Dì ơi con lái được không?”

“Được chứ, đây để dì chỉ cho. Con nắm tay ga, hơi xoay nhẹ về phía mình rồi cứ giữ nguyên tốc độ như vậy, đừng đi nhanh quá.”

Lạc Tuấn Bảo rất nghe lời, hơn nữa còn đang chở dì Kỳ ở phía sau nên rất có tinh thần bảo vệ phụ nữ. Cậu nhẹ nhàng lên ga rồi cho mô-tô chạy rì rì, tốc độ còn chậm hơn cả Đường Tư Kỳ ban nãy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận