Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 56 - Gió chiều nào xoay chiều ấy

Chương 56 - Gió chiều nào xoay chiều ấy

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 56: Gió chiều nào xoay chiều ấy

Mô hình do Quách Bảo Vân dựng rất chỉn chu và chi tiết, bám sát từng đường nét trong bản thiết kế của Đường Tư Kỳ, đồng thời thể hiện được cái hồn cổ tích đúng với tinh thần đề ra.

Nhìn bản sao thu nhỏ bày ra trước mặt, Phùng Nghị gần như không dám tin vào mắt mình: “Cái này…thật sự được sao?”

Quách Bảo Vân gật gật đầu: “Dạ được ạ. Ông chủ, ông cứ yên tâm, về phương diện an toàn cũng tuyệt đối không có vấn đề.”

Nghe vậy, Điền Côn tức muốn hộc máu: “Anh rể, cô ta căn bản không có tư cách tham gia đóng góp ý kiến.”

Quách Bảo Vân rụt rè thông báo: “Tôi mới được cấp Chứng chỉ hành nghề kiến trúc sư rồi.”

Phùng Nghị ý vị thâm trường quay sang liếc cậu em vợ: “Cô Đường nói không sai, nếu cậu không làm được thì đương nhiên tôi sẽ phải đi tìm người khác thay thế. Còn Quách Bảo Vân có đủ năng lực hay không, công ty sẽ kiểm chứng sau. Nếu cô ta không thể đảm nhận thì vẫn còn rất nhiều các kiến trúc sư khác nữa. Tóm lại là, từ giờ trở đi cậu không cần xen vào dự án này.”

Điền Côn đập bàn cái bộp, nổi giận đùng đùng: “Ông đây cóc thèm, chị tôi cũng đã ly hôn với anh rồi, việc đếch gì tôi phải ngồi đây mặc cho anh sai khiến, chỉ đạo!”

Dứt lời, Điền Côn đạp tung cửa phòng họp, hùng hổ bỏ đi.

Thấy Điền Côn thất thế, những người còn lại trong phòng bắt đầu gió chiều nào xoay chiều ấy. Ai cũng nhao nhao nói sợ mất phần

“Đúng là bản thiết kế của cô Đường rất tốt, rất sáng tạo. Tôi cảm thấy phương án này khả thi đấy chứ, làm gì có khó khăn hay nguy hiểm ngầm đâu.”

“Nếu Công viên của chúng ta được cải tiến theo hướng này nhất định sẽ tạo được tiếng vang lớn.”

“Chắc hẳn kinh phí dự toán sẽ cao đấy, nhưng với hiệu quả nó mang lại thì vô cùng xứng đáng!”

Phải vậy chứ, Phùng Nghị tươi cười hài lòng, anh chủ động đi tới trước mặt Đường Tư Kỳ rồi nói: “Cô Đường, chân thành cảm ơn cô đã cho công viên giải trí của chúng tôi một phương án hoàn mỹ như vậy. Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng…”

Đường Tư Kỳ thoáng ngỡ ngàng: “Vâng?”

Phùng Nghị chân thành đặt vấn đề: “Bản thiết kế cho Vườn nấm cổ tích đã xong, đồng nghĩa với công việc của cô cũng đã hoàn thành. Nhưng dự án vẫn còn dang dở nhiều khâu và chúng tôi chuẩn bị bước vào giai đoạn cải tạo Công viên trên phạm vi lớn. Vì vậy rất cần những kiến trúc sư tài hoa và nhiệt huyết như cô. Chẳng hay cô có thể tiếp tục ở lại tham gia cùng chúng tôi được không?”

Ông chủ vừa dứt lời, cả phòng họp liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cơ hồ toàn thể những người có mặt ở đây đều đồng lòng nhất trí hoan nghênh Đường Tư Kỳ ở lại.

Tuy nhiên, Đường Tư Kỳ lại nói với Phùng Nghị: “Về vấn đề này tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”

Phùng Nghị liền dẫn Đường Tư Kỳ tới phòng giám đốc. Vừa mở cửa đi vào, Phùng Nghị đã nôn nóng nói ngay: “Cô Đường, tôi thực sự rất trân trọng và ngưỡng mộ tài hoa của cô. Cô cực kỳ có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế công viên giải trí. Thế nên tôi thật lòng hy vọng cô có thể ở lại tiếp tục giúp đỡ công ty.”

Đường Tư Kỳ không ngờ ông chủ lại đích thân ra mặt giữ mình. Điều này khiến Đường Tư Kỳ vừa bất ngờ và thật lòng cũng có chút động tâm.

Nói thừa, một công việc với mức lương cao, đãi ngộ tốt, hoàn cảnh làm việc tương đối ổn, lại là chỗ quen biết với ông chủ, thử hỏi ai mà không ham?!

Thế nhưng, cô không được tự do lựa chọn, bởi cô đang bị trói buộc vào hệ thống Lữ Hành. Thời gian của cô bị kiểm soát, quyền quyết định sống chết cũng không nằm trong tay cô.

Cô đã ở lại đây hơn hai mươi ngày rồi, thời gian đếm ngược cũng sắp hết, mà không biết hệ thống còn bao lâu nữa mới nâng cấp xong.

Nếu cô nhận lời ông chủ Phùng, vạn nhất một ngày nào đó nhiệm vụ mới đột nhiên nhảy xổ ra thì cô biết ứng phó ra sao?! Đi làm thì không thể tuỳ tiện xin nghỉ mà nếu không Check-in đúng thời hạn thì cầm chắc là toi mạng rồi đấy.

Đứng trước sống chết thì còn gì quan trọng hơn nữa, thế nên Đường Tư Kỳ đành phải luyến tiếc từ chối: “Ông chủ Phùng, thật sự xin lỗi, mặc dù rất tiếc nhưng tôi không thể nhận lời mời của quý công ty được.”

Phùng Nghị ra sức lôi kéo nhân tài: “Là bởi vì vấn đề lương thưởng đãi ngộ sao? Nếu cô nhậm chức, tôi đảm bảo sẽ trả cô mức lương thích hợp, để cô có thể yên tâm công tác, cống hiến cho công ty. Tôi cam đoan cô sẽ hài lòng với mức thù lao ấy.”

Lợi ích quá lớn khiến nội tâm Đường Tư Kỳ bắt đầu lung lay. Phải giằng xé dữ dội lắm, cô mới kiên trì được với quyết định của mình đến cùng: “Không phải, đãi ngộ của công ty rất tốt. Làm việc ở đây tôi cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là cuộc sống cá nhân có chút đặc thù, không thích hợp làm việc giờ hành chính. Tôi thật sự không thể làm ở đây được, thành thật xin lỗi ông chủ Phùng.”

Phùng Nghị tiếc nuối vô cùng, một nhân tài giỏi như vậy mà không giữ được thì chính là mất mát to lớn của công ty. Vì sự phát triển sau này, anh quyết định cố gắng thêm một lần nữa: “Hay là vì Điền Côn? Nếu nguyên nhân là cậu ta thì cô không cần lo lắng. Tôi cũng không định giữ cậu ta ở lại công ty thêm nữa. Những gì cậu ta ngấm ngầm làm từ trước tới giờ, kỳ thật tôi đều biết hết…”

Đường Tư Kỳ cười cười, lịch sự cắt ngang: “Không không, không phải vì chuyện đó đâu, là lý do cá nhân thôi, không liên quan tới bất kỳ ai hết, ông chủ Phùng tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều. Hơn nữa tôi thấy anh là một ông chủ cực kỳ có tâm huyết, nếu có thể xây dựng một bộ máy nòng cốt giỏi giang kề vai sát cánh cùng anh thì tôi tin chắc cả Công Viên Giải Trí Cầu Vồng lẫn Công ty Thiên Đường sẽ ngày càng phát triển vững mạnh hơn.”

Đối phương đã nói tới vậy thì Phùng Nghị cũng biết không thể lôi kéo được rồi, vì thế chỉ đành cười hỏi: “Vậy trong tương lai nếu cần giúp đỡ gì tôi có thể tìm cô được không? Ví dụ sau khi Vườn nấm cổ tích hoàn thiện, tôi có thể đặt cô vẽ tranh và viết bài tuyên truyền được chứ?”

Đường Tư Kỳ thoải mái nói: “Chỉ cần lúc ấy tôi có thời gian rảnh, chắc chắn sẽ không từ chối.”

Dù gì Vườn nấm cổ tích cũng chính là tâm huyết của cô, cô đã dốc biết bao thời gian, trí não và cả sức lực để thiết kế ra nó. Nếu không vướng mắc hệ thống Lữ hành, cô còn muốn tiếp tục tham gia tới khi nào hạng mục hoàn công mới thôi.

Chỉ đáng tiếc điều kiện cá nhân không cho phép, chứ nếu có thể hỗ trợ chuyện gì, cô nhất định sẽ hỗ trợ hết mình. Miễn sao không trùng lịch Check-in, ảnh hưởng tới chuyện sống chết là được!

Nghe Đường Tư Kỳ hứa vậy, Phùng Nghị cũng yên tâm rồi: “Vậy được, chúc cô nhiều sức khoẻ và đạt được thành công trong bước đường sắp tới.”

Đường Tư Kỳ chân thành cảm ơn rồi mỉm cười nói: “Cũng xin chúc anh và hạng múc lần này sẽ thành công rực rỡ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận